Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:41:39
Lượt xem: 117
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Phất Ngọc thấy hắn đang nhượng bộ, cũng theo đó mà hạ mình, dù sao cũng đã có tuổi, nàng không còn thích chấp nhặt như thời trẻ nữa.
Nàng nhấp một ngụm trà, rồi chuyển sang chuyện khác: “Anh Quốc công đã già rồi, qua tháng sau, sẽ là sinh nhật lần thứ bảy mươi lăm của ông ấy.”
Khương Phất Ngọc nói: “Hôm nay chàng đứng sau bức bình phong khóc lâu như vậy, không chịu ra gặp ông ấy một lần, quyết tâm không muốn ông biết chàng còn sống sao.”
Nghe nhắc đến Anh Quốc Công, đôi mắt của Lâm Tố lại đỏ lên.
Khương Phất Ngọc nhìn vào mắt hắn, nhưng trong lòng lại nghĩ, hắn đã khóc một lần rồi, chắc nước mắt cũng cạn hết, không thể khóc thêm nữa.
Quả nhiên, hắn mím chặt môi, chớp mắt, đôi mắt đỏ hoe nhưng không rơi nước mắt.
Một lúc sau, hắn cười nhẹ như thể đang cố gắng tỏ ra thoải mái: “Người đã c.h.ế.t mười năm trước mới là học trò của thầy, Lâm Tố còn sống giờ đã chẳng còn liên quan gì đến Anh Quốc Công nữa.”
“Nếu ông ấy thấy ta thế này, chỉ càng thêm thất vọng thôi.”
“Chưa chắc đâu, năm xưa thầy yêu thích chàng nhất, ông ấy biết rõ tính chàng thích tự do phóng khoáng, chưa bao giờ yêu cầu chàng phải công thành danh toại, chỉ là trong lòng vẫn có chút mong mỏi, luôn không yên tâm về chàng.”
Khương Phất Ngọc nói: “Huống chi, ông ấy tuy già nhưng vẫn rất sáng suốt, hôm nay thấy A Chiêu, ông ấy chắc đã đoán được bảy phần, A Chiêu không thể là con của ta và một người đã c.h.ế.t được, đúng không?”
Nói xong, Khương Phất Ngọc quan sát gương mặt của Lâm Tố, những đường nét tinh tế này dường như được chuyển thẳng lên gương mặt của Khương Dao.
Người ta thường nói con gái giống cha, sự giống nhau giữa hai cha con này đã gần như đạt đến mức, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của Khương Dao là có thể nhận ra ngay ai là cha ruột của cô bé.
Anh Quốc Công không thể không nhìn ra điều đó.
Nghe Khương Phất Ngọc nói, Lâm Tố im lặng.
Một lát sau, hắn thở dài: “Gặp lại người cũ, chỉ cần ngầm hiểu nhau là đủ, tốt nhất là giữa chúng ta nên có một bức bình phong ngăn cách, mỗi người đứng một phía, biết đối phương vẫn khỏe mạnh là được rồi, cần gì phải vạch trần, truy cứu ngọn nguồn đến cùng?”
Hắn lắc đầu: “Chỉ khiến thêm đau lòng mà thôi.”
Khi họ đang nói chuyện, cơn mưa bên ngoài lại lớn hơn, từng tia chớp lóe lên liên tục trên bầu trời, đến mức ngọn nến trong phòng cũng bị sấm sét làm chập chờn lúc sáng lúc tối.
Những giọt mưa rơi trên ngói lưu ly, chảy xuống theo các mảnh ngói và tụ lại thành những dòng nhỏ dưới mái hiên.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Lâm Tố ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi mưa đang rơi, “Lâu rồi chưa thấy kinh thành có trận mưa lớn như vậy.”
Khương Phất Ngọc cúi mắt nhìn chiếc áo ướt đẫm của hắn, tấm áo xanh bám sát vào cơ thể, lộ ra thân hình của hắn.
Lâm Tố từ nhỏ đã học văn học võ, vóc dáng tất nhiên không tệ.
Khương Phất Ngọc nhìn hắn một lúc rồi quay đi, tiện tay ném chiếc chăn trên ngai vàng lên người hắn, “Khâm Thiên Giám nói trận mưa này sẽ kéo dài cả đêm, Chu Duy Minh đã bị xử lý, chàng muốn nhìn cũng đã nhìn thấy rồi, mưa đêm khó đi, chi bằng nghỉ lại cung Cảnh Nghi, đợi đến mai rồi hãy về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-48.html.]
Lâm Tố nhận chiếc chăn, tiện tay lau tóc, rồi quàng nó lên vai như một chiếc khăn.
Hắn nói: “A Chiêu sợ sấm, ta sợ nó tỉnh giấc vì tiếng sấm mà không tìm thấy ta, sẽ làm loạn lên đòi chạy ra ngoài.”
Nghe đến chuyện này, Khương Phất Ngọc nhớ đến lúc Khương Dao gặp ác mộng hôm trước, lập tức thúc giục: “Vậy chàng mau về đi, nếu A Chiêu lại gặp ác mộng mà không có ai bên cạnh thì không hay đâu.”
Lâm Tố đặt chăn xuống, trước khi rời đi, hắn nói với Khương Phất Ngọc: “Người đã tiến cử Chu Duy Minh vào bên cạnh nàng, cũng nên hỏi thăm chút rồi.”
...
Cơn mưa lớn kéo dài suốt đêm.
Lâm Tố trong lòng lo lắng, nhưng tiếng sấm rền vang lại khiến Khương Dao ngủ ngon đến bất ngờ.
Cô mơ thấy cảnh kiếp trước Chu Duy Minh dạy cô học. Có một chữ quá phức tạp, cô không thể viết ra được, Chu Duy Minh chê cô ngốc, cầm thước trừng phạt cô.
Không biết dũng khí từ đâu đến, Khương Dao giật lấy cây thước và đánh lại vào mặt ông ta, trong mơ cô hả giận vô cùng.
Sáng hôm sau, cơn mưa lớn đã chuyển thành mưa phùn nhẹ, những hạt mưa như lông vũ bay khắp bầu trời.
Sáng hôm đó, trong cung truyền ra một tin tức — học sĩ Văn Uyên Các, Chu Duy Minh, xúi giục công chúa, bị ban cho cái chết.
Sau Hứa Uyển Chi đến lượt Chu Duy Minh, các quan viên trong triều ai nấy đều hiểu rằng, nữ đế thực sự rất coi trọng vị công chúa này, sẽ không thể chịu được bất kỳ sai sót nào trên người cô.
Sau sự việc này, Khương Phất Ngọc càng thận trọng hơn trong việc chọn thầy dạy cho Khương Dao.
Thầy dạy mới của Khương Dao e rằng sẽ không được định sớm. Đúng lúc cô nghĩ rằng mình có thể thoải mái chơi buổi chiều, thì đến giờ, cô đang thong thả ăn điểm tâm, đã bị Lâm Tố bắt vào thư phòng.
Chiếc bánh đậu xanh trong tay Khương Dao suýt rơi xuống bàn.
“...”
Khương Dao lẩm bẩm: “Cha, mẹ có nói cha sẽ dạy con sao?”
“Cha đã bàn với mẹ con rồi, phu tử của A Chiêu phải từ từ chọn, không nên vội vã, không cần đối phương học vấn quá sâu, chỉ cần kiên nhẫn, phù hợp với A Chiêu. Để tránh gián đoạn việc học của A Chiêu, trước khi phu tử mới đến, cha sẽ tạm thời làm phu tử của A Chiêu, dạy con học.”
Lâm Tố cầm quyển sách lên, dịu dàng cười với cô: “Dù ta học nghệ không tinh, đúng là kém hơn các vị học sĩ trong Văn Uyên Các, nhưng dạy công chúa thì vẫn đủ khả năng.”
Khương Dao run rẩy cầm chiếc bánh đậu xanh, cha cô làm phu tử của cô sao? Đùa gì thế!
Giống như ai lại muốn cha ruột mình làm giáo viên chủ nhiệm cơ chứ?
Cô cẩn thận hỏi: “Cha, cha nói thật đấy à...”