Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:41:56
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong số đó, có vài gian câu lan, những cô gái trang điểm rực rỡ đang đứng dựa lan can nhìn xuống đường. Thấy Lâm Tố đi qua, có lẽ vì trông thấy ông vẻ ngoài tuấn tú, họ đồng loạt ném những ánh mắt đầy quyến rũ về phía ông.

Lâm Tố vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại nhanh tay kéo mũ trùm lên che kín tầm nhìn của Khương Dao, che mũ để chắn đi những ánh nhìn đó, rồi kéo cô đi vòng tránh khỏi mấy gian câu lan.

Khương Dao: “...”

Khi đến bên hồ, Lâm Tố cuối cùng cũng kéo mũ trùm của cô xuống. Gió hồ mang theo cái lạnh nhẹ nhàng thổi đến.

Khương Dao nhìn về phía trước, thấy một nhóm thanh niên mặc đồng phục áo dài màu xám đang đi tới.

Họ hoặc đeo hòm sách, hoặc ôm các ống trúc, cùng nhau đi ra từ một hướng.

Gió hồ thổi tung tà áo dài của họ, Khương Dao nhìn những thanh niên trẻ tuổi này, trong đầu bất giác hiện lên tám chữ: "Niên thiếu khí thịnh, ý khí phong phát".

Ở độ tuổi này, mấy chàng trai tuổi trẻ thịt mềm trắng nõn này, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Khương Dao không nhịn được mà liếc thêm vài lần.

Lâm Tố gõ nhẹ đầu cô: "Phía trước không xa chính là Học cung Sùng Hồ, đây đều là đệ tử trong học cung, vừa tan học buổi sáng."

...

Học cung Sùng Hồ?

Hoá ra là cha dẫn cô đến đây.

...

Khương Dao đương nhiên biết về Học cung Sùng Hồ.

Ngay sau khi Túc Tông bình định thiên hạ, để giáo hóa dân chúng, tuy ngân khố quốc gia vốn đã cạn kiệt, nhưng ông vẫn cố gắng trích ra một số tiền để thành lập học viện ở các thủ phủ của mười hai châu và kinh đô, mời các học giả uyên bác làm giáo viên, truyền đạo và giảng dạy cho đệ tử.

Người nào muốn vào học cung chỉ cần vượt qua kỳ thi là có thể vào học, học phí do đệ tử tự quyết định, trả bao nhiêu tùy ý. Sau khi vào học cung, tất cả chi phí của đệ tử đều do chính phủ chi trả, thỉnh thoảng còn phát "bổng lộc" cho những đệ tử nghèo, giống như mở ra một con đường thăng tiến cho họ.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Có thể thấy, Túc Tông rất anh minh, từ đó đến nay, số đệ tử xuất thân nghèo khó đã trưởng thành từ mười ba học viện này nhiều không đếm xuể. Những học viện này đã phá vỡ thế độc quyền của các gia tộc quyền quý.

Học cung Sùng Hồ là một trong số đó.

Phía tây kinh thành có một hồ nước lớn tên là Sùng Hồ, học cung được xây dựng bên hồ, bao quanh bởi núi non sông nước, nên mới lấy tên là "Sùng Hồ."

Học cung nằm gần chợ Tây của kinh thành, là một học viện giữa chốn phồn hoa.

Đệ tử vừa tan học buổi sáng, dòng đệ tử tan học tấp nập đan xen với dòng người trong chợ.

Tại sao lại dẫn cô đến nơi này?

Khương Dao nhìn những đệ tử đi ngang qua mình, họ bước đi đầy tự tin, tay gần như không rời khỏi sách. Khi đến gần, cô nghe họ nói chuyện, hầu hết đều đang thảo luận về những đề tài văn chương.

Lâm Tố cũng nhìn họ, trong ánh mắt dường như có chút... khát vọng?

Khương Dao băn khoăn trong lòng, không biết Lâm Tố đưa cô đến đây làm gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-56.html.]

Chẳng lẽ ông cũng muốn cô đến Học cung Sùng Hồ học?

Nhưng Học cung Sùng Hồ không phải ai muốn vào cũng vào được. Chưa nói đến việc cô có khả năng thi đỗ hay không, cô là một công chúa, phải được các thái phó riêng biệt dạy dỗ, nếu có học trong học cung thì cũng phải học ở Quốc Tử Giám – nơi dành riêng cho hoàng tử, công chúa và con cháu hoàng tộc, chứ không phải học viện bên ngoài.

Cô vừa định hỏi, thì đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn từ quán ven đường, bụng cô lập tức kêu lên.

Âm thanh “ục ục” vang lên.

Khương Dao: “...”

"A Chiêu đói rồi à?"

Lâm Tố nhanh chóng nghe thấy âm thanh đó, liền quay đầu lại cười: "Ta quên mất, A Chiêu chưa ăn trưa, vẫn còn sớm, chúng ta đi ăn trước đã."

Nói rồi, hắn dẫn Khương Dao vào một quán ăn bên cạnh.

Họ lên tầng hai, tìm một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Vị trí của họ rất rộng rãi, đủ cho bốn, năm người ngồi thoải mái. Khương Dao mở cửa sổ, từ đây có thể nhìn thẳng ra mặt hồ rộng lớn bên ngoài.

Gió nhẹ thổi qua, trên hồ có vài con thuyền lớn đang trôi, trên thuyền bay phấp phới những dải lụa màu, lung lay theo gió hồ.

Khương Dao ngẩng lên ngắm cảnh bên ngoài một lúc, đột nhiên nghe thấy Lâm Tố gọi mình: "A Chiêu muốn ăn gì?"

Khương Dao xoa xoa đôi tay nhỏ bé: "Gì cũng được, con cũng không kén ăn mà."

"Con còn dám nói là không kén ăn sao?"

Lâm Tố cười, Khương Dao luôn là người mỗi lần hỏi ăn gì đều nói tùy, nhưng khi món ăn không hợp khẩu vị, cô lại chẳng động đũa.

Tiểu tổ tông này có vẻ không nhận ra, cô rất kén chọn trong việc ăn uống. Nhưng Lâm Tố hiểu tính cách của cô, nên gọi một bàn toàn những món mà cô quen ăn.

Quán ăn gần học cung, có nhiều đệ tử của học cung ghé qua.

Họ mặc áo dài do triều đình phát, dễ dàng nhận ra giữa đám đông. Ngồi ngay bên cạnh Khương Dao là một nhóm đệ tử của học cung.

Họ đang bàn luận về buổi giảng chiều nay tại học cung.

Món ăn nhanh chóng được mang lên, Khương Dao lặng lẽ ăn, nhưng vì khoảng cách gần, tiếng trò chuyện của họ lọt hết vào tai cô.

Chiều nay, các ngươi có định đến nghe buổi giảng của Ngô Trác tiên sinh không?

Tất nhiên là phải đi rồi, Ngô tiên sinh hiếm khi mở đàn giảng dạy, sao tôi có thể không đi chứ!

"Sao có thể không đi, đó là Ngô tiên sinh, ta nghe nói cả học cung đều sẽ đến. Vừa nãy ta còn nghe nói có vài học trưởng vì muốn giành chỗ tốt mà bỏ bữa trưa chạy đi giữ chỗ rồi. Ngươi nghĩ liệu chúng ta có thể chen được vào hàng đầu không?"

"Ta nghĩ chắc chúng ta chỉ có thể đứng ở vòng ngoài thôi."

"May mà sáng nay ta đã nhờ gia nhân vào giữ chỗ trước, lát nữa ta chỉ cần đi thẳng vào là được!"

...

Loading...