Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:41:58
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây là truyền thống giảng dạy của Học cung Sùng Hồ, buổi sáng đệ tử học các môn bắt buộc, buổi chiều các phu tử trong học cung sẽ thay phiên nhau mở đàn, giảng dạy và thảo luận với đệ tử.
Khác với buổi học sáng là bắt buộc, buổi giảng chiều là tùy chọn, đệ tử có thể tự do tham gia.
Khương Dao lặng lẽ lắng nghe họ trò chuyện.
Nghe có vẻ như vị tiên sinh giảng chiều nay là một người rất có danh tiếng.
Ngô Trác, Khương Dao thầm nghĩ về cái tên này… chưa từng nghe qua.
Vị tiên sinh này chắc chưa từng làm quan, kiếp trước Khương Dao chỉ nghe đến danh tiếng của “Học cung Sùng Hồ”, nhưng thực ra cô chưa từng bước qua cổng học viện này, cũng chẳng biết gì về các phu tử trong học cung.
Nhưng nghe các đệ tử nói vậy, chắc hẳn Ngô Trác là một người rất đáng kính.
Món ăn của quán gần chợ Tây không chỉ đẹp mắt mà còn thơm ngon, Khương Dao vừa nghe vừa ăn, chẳng mấy chốc bát cơm trước mặt cô đã hết veo.
“Con ăn xong rồi.”
Cô ăn no bảy phần, liền đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Tố, cuối cùng cũng hỏi câu hỏi mà cô thắc mắc từ nãy: "Cha ơi, hôm nay tại sao cha đưa con đến đây?"
Lâm Tố nhẹ nhàng nhìn cô, nói: "Con vừa nghe họ nói rồi, hôm nay Ngô tiên sinh mở đàn giảng dạy."
Hả?
Khương Dao mở to mắt, rõ ràng là ngơ ngác, theo phản xạ hỏi: "Người tên Ngô Trác này lợi hại vậy sao?"
Tại sao ông ấy mở đàn mà cả cha ở trong cung cũng bị thu hút đến?
Chưa kịp để Lâm Tố trả lời, các đệ tử bàn bên cạnh nghe thấy thắc mắc của cô, lập tức quay đầu lại giải đáp: “Tiểu muội muội, Ngô tiên sinh là phu tử được cả học cung Sùng Hồ công nhận là tài giỏi và uyên bác nhất đó, đương nhiên là rất lợi hại rồi!”
"Ngô Trác tiên sinh khi xưa cũng từng là đệ tử của học cung, mỗi lần thi cử, tiên sinh gần như đều đứng đầu bảng!"
Nói xong, họ còn không ngừng khen ngợi: “Trên thế gian này, kiến thức chia làm mười đấu, thì Ngô Trác độc chiếm năm đấu. Đây là lời nhận xét của viện trưởng chúng tôi về Ngô tiên sinh!”
Nghe thật… ấn tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-57.html.]
Nghe họ nói như vậy, Khương Dao không kìm được hỏi: "Nếu thầy ấy giỏi như thế, sao không ra làm quan?"
Không phải Khương Dao muốn bắt bẻ, mà chỉ thực sự tò mò, với một phu tử giỏi như vậy, việc thi đỗ khoa cử là chuyện dễ như trở bàn tay.
So với việc đào tạo ra nhiều học trò, từ xưa đến nay, các văn nhân đều coi trọng con đường quan lộ. Trong mắt người đời, nếu không thể đỗ khoa cử, không làm được quan, thì những việc khác dù có làm tốt đến đâu cũng là vô dụng, lập công danh sự nghiệp mới là việc lớn trong đời, còn giảng dạy chỉ là việc phụ.
Theo như Khương Dao biết, phu tử trong học cung thường là người đã có chức quan trong triều, kiêm nhiệm việc giảng dạy, hoặc là những người đã lớn tuổi, có thành tựu trong quan trường, rút lui khỏi chính trường để bảo toàn thanh danh, rồi nhận chức phu tử.
Nếu Ngô Trác thực sự lợi hại như những gì họ nói, hắn hẳn đã đạt được vị trí cao trong triều đình, Khương Dao không thể nào chưa từng nghe tên hắn.
Chẳng bao lâu sau, các đệ tử đã giải đáp thắc mắc của Khương Dao: “Chuyện này phải nói đến những năm cuối thời Vĩnh Lạc, khi đó muội muội có lẽ chưa ra đời.”
“Năm Vĩnh Lạc thứ 48, Tây Hồ tấn công, Đốc quân Sóc Châu khi đó đã thông đồng với giặc, mở cổng thành dẫn quân địch vào, dẫn đến mối nguy mất thành, mười chín thành của Sóc Châu bị rơi vào tay địch, hàng triệu người dân vô tội bị g.i.ế.c hại. Khi đó, Ngô tiên sinh chưa ra làm quan, chỉ vì có quan hệ với Đốc quân nên đã viết tấu sớ xin tha tội cho gia đình Đốc quân. Việc này khiến hoàng đế Túc Tông nổi giận, trực tiếp ra chỉ dụ cấm tiên sinh cả đời không được tham gia thi khoa cử và ra làm quan.”
Kiếp trước, tài văn chương và khả năng biện luận của Khương Dao không được tốt, nhưng thời gian cô theo học cùng Tạ Lan Tu, đã gần như thuộc lòng lịch sử Nam Trần.
Những gì họ vừa nói, Khương Dao cũng biết.
Vĩnh Lạc là niên hiệu của hoàng đế Túc Tông, những năm cuối đời, ông mắc bệnh và thường xuyên nằm liệt giường, thái tử giám quốc.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Đúng lúc chuyển giao quyền lực, thái tử ngu ngốc vô năng, triều chính Nam Trần bất ổn, điều này tạo cơ hội cho Tây Hồ – thế lực luôn nhòm ngó đất đai trung nguyên, cử binh tấn công.
Cuộc chiến này bắt đầu từ thành Nguy Dương, Sóc Châu, nên sau này được hậu thế gọi là: "Biến cố Nguy Dương Thành."
Đốc quân chịu trách nhiệm trấn giữ Nguy Dương Thành khi đó là Lư Vịnh Tư, một quan chức vừa mới nhậm chức.
Lư Vịnh Tư xuất thân từ gia tộc quyền thế ở kinh thành, gia đình có truyền thống làm quan, ông nội của hắn từng theo Túc Tông bình định thiên hạ. Bản thân hắn mới chỉ ngoài hai mươi, đang ở độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết và tinh thần yêu nước, không ai ngờ hắn lại thông đồng với kẻ địch, mở cổng thành dẫn đến việc Nguy Dương Thành thất thủ.
Nguy Dương Thành là một thành trì quan trọng ở biên giới, sau khi Nguy Dương Thành thất thủ, mười chín thành còn lại của biên giới cũng mất hết, và cho đến giờ vẫn chưa thể lấy lại.
Sau này, khi đọc các tài liệu của sử quan, Khương Dao cảm thấy điều này vô cùng kỳ lạ, Lư Vịnh Tư hoàn toàn không có lý do để thông đồng với địch. Cho dù người Hồ có hứa hẹn cho hắn bao nhiêu lợi ích, cũng không thể sánh được với những gì gia tộc của hắn đã có.
Làm vậy, hắn đã khiến cả gia tộc bị liên lụy và bị lưu đày, bản thân hắn cũng không nhận được bất kỳ lợi ích nào, còn bị c.h.ế.t thảm dưới vó ngựa khi người Hồ tàn sát thành. Có lẽ trong đó có điều gì đó ẩn giấu.
Thì ra Ngô Trác đã xin tha tội cho hắn, vì thế mà bị cấm đường làm quan.