Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:43:18
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Dao vốn có chút bực dọc sau khi ngủ dậy, nghe thấy câu này liền lập tức tỉnh táo, đập bàn cái rầm.

Cô trừng mắt nhìn Bạch Thanh Bồ, hét lên: "Ông, nói, ai, là, nha, hoàn?"

Đừng nhìn cô còn nhỏ, nhưng sức mạnh lại không hề nhỏ, mấy quân cờ trên bàn bị cô đập đến rơi xuống đất.

Bạch Thanh Bồ giật mình lùi lại, cây quạt trên tay suýt nữa rơi xuống, vừa cúi xuống nhặt quân cờ vừa lẩm bẩm: "Hung dữ ghê. Cô bé này tính tình cũng dữ dằn quá."

Lâm Tố cười, ôm lấy Khương Dao, giúp cô chỉnh lại những sợi tóc lòa xòa sau giấc ngủ.

Cô vẫn còn tức giận, phồng má như một con cá nóc, Lâm Tố phải vỗ lưng an ủi cô.

“Đây là con gái của ta, từ nhỏ đã được nuôi dạy như công chúa, chưa từng có ai dám nói con bé là nha hoàn, huynh đây là người đầu tiên đấy.”

Ý của hắn rất rõ ràng: Huynh trêu chọc nó làm gì, bị mắng là đáng đời.

Huống chi, vừa nãy hắn bế Khương Dao suốt cả đường đi, còn phải cố ý nhường cô khi chơi cờ, nha hoàn nào mà lại được đối xử như thế chứ? Nếu nói Lâm Tố là người hầu của cô thì nghe còn hợp lý hơn.

Nói rồi, hắn giới thiệu với Khương Dao: “A Chiêu ngoan, đây là Nhị công tử Bạch Thanh Bồ của Trung Dũng Hầu, con có thể gọi là Bạch thúc thúc.”

"Hừ!"

Khương Dao không thèm gọi, chỉ hừ lạnh một tiếng, cúi đầu xoa lòng bàn tay bị đập đỏ.

"Con gái của huynh?"

Nghe thấy vậy, trên mặt Bạch Thanh Bồ hiện lên vẻ không thể tin được, giống như phát hiện ra điều gì khó tin, hắn lập tức đứng bật dậy, rồi lại ngồi xuống, đi đi lại lại mấy lần.

Hắn nheo mắt đánh giá Khương Dao từ đầu đến chân một lần, sau đó lại đánh giá Lâm Tố từ đầu đến chân một lần, phát hiện một lớn một nhỏ ày đúng là có chút giống nhau.

Người xinh đẹp như thần tiên như Lâm Tố, trên đời này hiếm mà tìm được người giống hắn.

Bạch Thanh Bồ: !!!...

Giống như gặp phải chuyện gì rất khó chấp nhận, hắn lập tức đứng lên, rồi lại ngồi xuống, rồi lại đứng lên, lặp đi lặp lại mấy lần.

Cho đến khi thấy vẻ mặt bực bội của Khương Dao, hắn mới nhận ra mình thất thố, vội ngồi xuống ngay ngắn, như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ mà lẩm bẩm: “Ta thà tin huynh có một người em gái thất lạc nhiều năm...”

Lâm Tố nhướn mày: “Sức tưởng tượng của huynh thật phong phú.”

“Nhưng mà không đúng rồi!”

Bạch Thanh Bồ phe phẩy quạt trong tay, càng nghĩ càng thấy không ổn, “Ngày xưa chẳng phải huynh vẫn một lòng một dạ với Công chúa Cẩm Thành sao? Khi đó người thích huynh có thể xếp hàng từ đây đến chợ Đông, vậy mà huynh chỉ tương tư đơn phương mỗi Công chúa Cẩm Thành, sống c.h.ế.t vì nàng.”

Hắn tiếp tục nói: “Ta còn nhớ hồi đó để gặp được công chúa, huynh đã cất công tổ chức một hội thi thơ, tốn bao nhiêu tâm sức mua chuộc cung nhân để gửi thư mời đến tay công chúa. Sau khi bị công chúa từ chối không nhận thiệp mời, huynh còn buồn đến mức lén lút trốn đi khóc nửa ngày, mắt sưng đến nỗi không nhìn thấy gì nữa, cuối cùng là Lư Thập Thất Lang thấy không đành lòng, mới nhờ muội muội vào cung đưa thư, giúp huynh mời được người đến!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-63.html.]

Giữa bạn bè với nhau, khi nói đến chuyện cũ thì luôn rất tàn nhẫn.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Lâm Tố rõ ràng cứng đờ người, khẽ ho một tiếng, cố gắng giữ nụ cười miễn cưỡng trên môi, “Ở đây còn có trẻ con, đừng nói mấy chuyện đó nữa.”

Những chuyện cũ này, Khương Dao chưa từng nghe qua.

Nghe xong, trong lòng Khương Dao chấn động, cô bất giác ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn Lâm Tố.

Nhìn từ biểu cảm hiện tại của Lâm Tố, có vẻ như những gì người kia nói là thật.

Thì ra suy đoán trước đây của cô là chính xác, Lâm Tố từng ở kinh thành.

Mối quan hệ giữa ông và Khương Phất Ngọc không hề giống như những gì họ đã kể, rằng công chúa vì thất bại trong cuộc tranh giành quyền lực mà phải lưu lạc dân gian, được Lâm Tố sống trong thôn cứu giúp.

Họ thực sự đã quen biết nhau từ khi còn ở kinh thành!

Thân thế của Lâm Tố, quả nhiên không đơn giản như vậy.

Nhưng điều khiến Khương Dao bất ngờ hơn cả là, thì ra Lâm Tố trước đây đã là một người hay khóc, hơn nữa dường như còn khóc nhiều hơn bây giờ, bị người mình để ý từ chối mà có thể lén khóc nửa ngày trời.

Ngay cả Lâm Đại Ngọc cũng không khóc nhiều bằng ông.

Bạch Thanh Bồ nghi hoặc nói: “Nhiều năm trôi qua, huynh đã nghĩ thông rồi sao? Không còn si tình với Công chúa Cẩm Thành nữa?”

Hắn dùng quạt đập nhẹ vào vai Lâm Tố, “Huynh kết hôn từ lúc nào, con cái lớn thế này rồi mà ta còn chưa kịp tặng quà mừng!”

Lâm Tố cười, đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn ra hồ nước yên ả bên ngoài. Dòng nước xuân lăn tăn phản chiếu trong đôi mắt hắn, trong veo như ngọc lưu ly.

Một lát sau, Khương Dao nghe thấy tiếng cha cô vọng đến.

"Lòng ta như đá, không thể chuyển lay."

Nghe thấy câu nói đó, Bạch Thanh Bồ ngẩn người, dường như đầu óc chưa kịp suy nghĩ thông suốt.

Hắn thu chiếc quạt gấp lại, lẩm bẩm: "Không thể nào... Ai mà không biết, công chúa Cẩm Thành giờ đây đã trở thành... Đứa trẻ này... là con gái của huynh sao... Làm sao có thể là con của người đó được..."

Hắn suy nghĩ một lúc, rồi dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, mắt trợn to.

Kể từ sau vụ việc ở Nguy Dương Thành, Bạch Thanh Bồ đã không còn hứng thú với chốn quan trường.

Những năm qua, hắn sống đúng kiểu một nhị thế tổ, hoàn toàn dựa vào địa vị của cha mình, ẩn mình trong yên bình, không quan tâm đến chính sự.

Gần đây, tin tức nữ đế hiện tại chưa từng cưới chồng nhưng đã đưa một người chồng và một đứa con gái từ nông thôn vào kinh đã lan truyền khắp nơi. Chuyện này hắn cũng chỉ nghe loáng thoáng vài lời từ người hầu trong phủ.

Hoàng đế hiện tại, Khương Phất Ngọc, chính là công chúa Cẩm Thành mà Thẩm Tự từng hằng đêm ao ước.

Loading...