Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:43:38
Lượt xem: 187

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc nãy khi báo cáo, từ lời của ám vệ, Khương Phất Ngọc hành tung của Lâm Tố hôm nay.

Nàng Lâm Tố đưa Khương Dao đến học cung, gặp Ngô Trác, còn tình cờ gặp Bạch Thanh Bồ và ôn chuyện cũ.

Những nơi đến và những gặp khó mà Khương Phất Ngọc suy nghĩ nhiều.

Sau sự cố ở Nguy Dương thành, nàng cố gắng oán hận Lư Vĩnh Tư, hận gia đình ông , cũng như cầu xin cho là Ngô Trác.

Bởi vì họ đều là bạn cũ của Lâm Tố, nàng cũng cản gặp họ, chỉ hiểu nhất quyết mang theo Khương Dao.

Hôm nay khi hỏi cô mượn lệnh bài, chỉ là đưa A Chiêu ngoài giải khuây, nhưng cuối cùng đưa A Chiêu đến học cung.

Khương Phất Ngọc vẻ nhận ý định của .

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tuy nhiên lúc nàng cũng nhận thấy tâm trạng nên truy hỏi thêm.

Nàng phất tay : "Đêm khuya , về nghỉ , việc còn sẽ lo."

Lâm Tố bước khỏi cung Cảnh Nghi.

Hôm nay trăng sáng lạ thường, ánh trăng dịu dàng, phủ lên như một lớp lụa mỏng.

Hắn ngước trăng, đôi mắt như dòng nước phản chiếu ánh trăng, tuy rơi lệ, nhưng ánh lên tia sáng bạc mờ ảo, tựa như đang ngấn lệ.

Không hiểu vì , bỗng nhớ khi Khương Dao còn nhỏ, cô bé luôn thích mang một chiếc ghế nhỏ sân, chống cằm ngước trăng trong những đêm trăng sáng.

Người trong thôn để tiết kiệm dầu đèn, phần lớn đều ngủ sớm.

Ban đêm, Khương Dao việc gì , chỉ thể sân hóng mát ngắm trăng.

Đôi khi, cô bé sẽ tự lẩm nhẩm vài câu thơ đó – "Đầu giường ánh trăng rọi, Mặt đất như phủ sương. Ngẩng đầu trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương.."

Khi câu , cô bé ngước trăng, đang nghĩ gì, còn nhỏ như , nhưng trong mắt chút gì đó như là nỗi nhớ quê hương.

Ánh trăng bao phủ lấy hình nhỏ bé của cô, mang đến cảm giác đẽ mơ hồ, giống như ngay đó cô thể mọc cánh bay lên thành tiên.

khi đầu thấy , cô lập tức vui vẻ, như khoe với : "Cha ơi, cha thấy bài thơ thế nào? Hay ?"

Hắn hỏi cô: "Quê hương của con ở đây, là nhớ cố hương?"

Cô suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm, "Phải ha, ở đây cha, đây cũng thể là quê hương của con..."

Nơi nào yên lòng, đó là quê hương.

Hắn bao giờ nghĩ rằng, Khương Dao sẽ chút do dự chọn rời xa .

Hắn cho Khương Dao lựa chọn giữa cô và , nghĩ dù thế nào nữa cô bé cũng sẽ chọn ở bên , dù cho đó là mẫu nghi thiên hạ, cũng thể giành lấy cô con gái mà nuôi nấng bao năm.

Khương Dao nắm lấy tay , cúi đầu, dám mắt , giọng nhỏ đến nỗi gần như thấy – "Con chọn với ."

Mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng như xé toạc. Lúc đó hỏi cô bé, tại , tại cô bé chọn bỏ ?

biểu cảm áy náy của cô bé, cuối cùng gì.

Nhiều năm đó, họ từng gặp .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-72.html.]

Về , thường mơ thấy những đêm trăng sáng như thế, vẫn là sân nhỏ .

Khương Dao trưởng thành im lặng ghế, áo trắng trải nền đất ngấm máo tươi, chảy đầy đất, những bông hoa dại trắng đất cũng thấm đầy máu.

Khuôn mặt cô tái nhợt, ánh mắt như một hồ nước lặng, còn chút sinh động như thuở bé, giống như một con rối giật dây, lặp lặp câu .

"Sao cha cứu con?"

Ánh mắt cô thẳng , như mũi kiếm xuyên thấu tâm can: "Không cha và yêu thương con nhất ? Tại một thì để mặc kẻ khác g.i.ế.c con, một thì khoanh tay ."

Cha cha của con , cha cứu con?

"Lang quân."

Một tiếng gọi kéo khỏi dòng suy nghĩ.

Người trực đêm hôm nay là Lâm Hạ, nàng cúi chào : "Điện hạ ngủ say ."

Lâm Tố hỏi: "Lúc ở đây, nó thức dậy ?"

Lâm Hạ lắc đầu: "Không."

Nàng hỏi thêm: "Có cần nô tì thắp đèn cho lang quân ?"

Hắn lắc đầu: "Không cần."

Nói xong, bước phòng.

Không từ khi nào, Khương Dao ngủ chập chờn, khi cô ngủ, trong cung tắt hết đèn, để chút ánh sáng nào, trong phòng tối đen như mực.

May là đêm nay trăng sáng, ánh trăng từ cửa sổ rọi phòng, thể miễn cưỡng thấy mơ hồ khung cảnh trong phòng.

Lâm Tố vốn thị lực trong bóng tối, quen thuộc với bố cục trong phòng, nhanh tới bên giường của Khương Dao.

Hắn bên giường, lắng tiếng thở đều đều của cô, nhớ đến dáng vẻ đỏ mắt của cô hôm nay.

Hắn mím môi, đắp chăn cho cô bé.

Chuyện hôm nay là nhằm , nhưng Khương Dao thật sự dọa sợ.

Ngay cả khi ngủ, lông mày cô bé vẫn nhíu chặt . Hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên trán cô bé, giúp cô thư giãn, nhưng cô dường như cảm thấy khó chịu, lập tức cuộn tròn bên trong giường.

Hắn khẽ , nhưng nụ duy trì lâu, nhanh chóng biến thành vẻ nghiêm nghị.

Mới trở về cung lâu mà liên tiếp xảy chuyện.

Từ quán , đến đầu độc trong hộp trang sức, Chu Duy Minh, và đến vụ va chạm thuyền hôm nay.

Một nửa là nhắm , một nửa nhắm Khương Dao, nhưng nếu , tất cả những chuyện sẽ trực tiếp đổ lên đầu Khương Dao.

Mưu đồ công khai, bịa đặt gièm pha.

Thì đây Khương Dao trải qua tất cả những chuyện .

Những vết thương cô bé là do năm tháng tích lũy, dần dần bao phủ khắp cơ thể.

Loading...