Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:43:43
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Dao bị Lâm Tố sắp xếp lịch trình, có chút khó hiểu. Điều khó hiểu nhất là tại sao Lâm Tố lại bảo cô không được về trong vòng một canh giờ?
Sau khi ăn trưa xong là giờ cô ngủ trưa, thay vì ra ngự hoa viên dạo chơi, chi bằng ngủ một giấc cho đã.
Dù cô chưa có phu tử dạy văn cố định, không cần học buổi chiều, cũng không cần ngủ trưa để dưỡng thần. Nhưng cô đã quen với giấc ngủ trưa, nếu không ngủ, buổi chiều cô sẽ uể oải.
Khương Dao nhăn mặt, không muốn đi, chuẩn bị bước về phía giường.
Lâm Tố tiến tới vài bước, bế bổng cô lên và đưa cô đến cửa.
Lâm Tố khuyên nhủ: "Vừa ăn xong lên giường ngủ ngay là không tốt, con phải ra ngoài vận động, có lợi cho tiêu hóa."
Khương Dao không hài lòng: "Trước giờ con vẫn ăn xong rồi ngủ mà, sao hôm nay lại không được?"
Lâm Tố nhận áo choàng từ tay cung nữ, choàng vào cho cô, "Hôm nay trời gió lớn, nếu A Chiêu chơi mà toát mồ hôi thì cởi áo cho mát, nhưng sau đó nhớ phải mặc lại áo choàng nhé."
Nhưng mà...
Khương Dao còn muốn nói thêm gì đó, Lâm Tố nhanh chóng nhét một cánh diều vào tay cô, "Hôm nay thời tiết rất thích hợp để thả diều, A Chiêu biết thả diều chứ? Cha nhớ từng dạy con lúc còn ở quê, nhưng nếu con quên rồi thì cũng không sao, để Lâm Hạ chỉ con."
Nghe vậy, Lâm Hạ nhanh chóng hưởng ứng: "Điện hạ, nô tì trước đây ở nhà cũng thường thả diều, để nô tì đưa điện hạ ra ngoài."
Khương Dao nhìn cánh diều trong tay, nhất thời im lặng.
"Cha, sao cha nhất định bắt con phải đi ra ngoài?"
Lâm Tố đưa hộp đựng trà và bánh cho Lâm Xuân, "Trà bánh đều ở trong này, có bánh quế hoa, bánh đậu xanh và bánh hạt dẻ, đều là món A Chiêu thích, ngăn dưới còn có nước và trà sữa, đều được giữ ấm, nếu đói hoặc khát có thể hỏi Lâm Xuân."
Khương Dao: "..."
2 cha con họ có thể nói chuyện với nhau bình thường không vậy?
Dặn dò xong, Lâm Tố đẩy cô ra ngoài vài bước, "Đi chơi đi."
Hôm nay Lâm Tố thực sự rất kỳ lạ, vòng vo lâu như vậy, rõ ràng chỉ là muốn đuổi cô ra ngoài.
Khương Dao quay đầu lại, đối diện với đôi mắt ngập tràn ý cười của cha.
Nụ cười ấy không khác gì ngày thường, nhưng hôm nay dường như trong mắt ông có một nét buồn man mác.
"A Chiêu đừng lo lắng, cha chỉ muốn yên tĩnh một mình, những chuyện gần đây khiến cha hơi mệt, A Chiêu ra ngoài chơi một lát được không, cha không muốn con thấy… bộ dạng ấy của cha."
Lời đã nói đến mức này, Khương Dao chợt thấy lòng nặng nề, siết chặt đôi tay nhỏ – những lời đồn đó, đã làm tổn thương Lâm Tố nhiều đến vậy sao!
Khương Dao hiểu, dù Lâm Tố luôn tỏ ra bộ dáng ôn hoà hoàn hảo, nhưng ông cũng là con người, sẽ có lúc không chịu nổi. Vô duyên vô cớ bị bôi nhọ, dù là Lâm Tố cũng không chịu nổi mà suy sụp.
Có lẽ ông cũng không muốn cô thấy cảnh mình thất thố, nên mới cố gượng cười và bảo cô ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-74.html.]
Vậy thì để ông có chút thời gian một mình để lấy lại bình tĩnh vậy.
Khương Dao ngoan ngoãn nói: "Con sẽ đi, nhất định sẽ không về sớm, cha cứ yên tâm."
Nói xong, cô nắm lấy tay Lâm Hạ, quay người đi thẳng, không ngoái đầu lại.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Lâm Tố nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười nhanh chóng biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
Lúc này, những người trong Phượng Nghi Cung chưa nhận ra điều gì sắp xảy ra.
Lâm Tố chậm rãi đi đến bên luống hoa trong sân, cúi đầu nhìn những mầm hoa vừa được trồng không lâu.
Sau khi Khương Dao bệnh, Lâm Tố không còn chăm sóc vườn hoa nữa, hơn nữa hắn cũng thích để cây cối phát triển tự nhiên, nên không dặn dò người khác chăm sóc. Vậy mà sau những trận mưa, những mầm xanh này vẫn phát triển tốt, xanh tươi rợp bóng.
Anh đứng bên luống hoa một lúc, đột nhiên gọi Lý Cửu vừa đi qua, đang chuẩn bị vào trong nhà: "Phân bón hôm qua là do ngươi đi lấy sao?"
Lý Cửu dừng lại, bước đến hành lễ: "Là nô tài. Hôm qua nô tài đã đến Nội vụ phủ, lấy phân bón về."
"Buổi chiều sao?"
Lý Cửu vội vàng cúi đầu: "Đúng vậy."
Lâm Tố đột nhiên ngước lên, mỉm cười với hắn.
Dù Lâm Tố bình thường rất hiền hòa, hay cười với người dưới, nhưng hôm nay nụ cười ấy hoàn toàn khác.
Đó là nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, ánh mắt kia giống như đang nhìn một kẻ đã chết.
Khi Lý Cửu nhận ra thì đã quá muộn, Lâm Tố ra tay rất nhanh, bất ngờ siết cổ hắn, bẻ trật khớp hàm, lấy viên thuốc độc trong miệng hắn ra.
Lý Cửu thậm chí không kịp kêu lên tiếng nào, đã bị khống chế gọn gàng.
Lâm Tố nhìn xuống hắn, vẻ mặt đăm chiêu: "Lạ nhỉ, hôm qua ta đã dặn rồi, ta và công chúa ra ngoài, các ngươi ở lại cung đợi lệnh, cho đến khi ta quay về, không được ra ngoài. Vậy sao ngươi lại đi lấy phân bón?"
"Ta chưa từng phân phó ai chăm sóc vườn hoa, cũng không cần phân bón, vậy tại sao ngươi lại tự ý đi lấy?"
Nói xong, Lâm Tố lại cười, "Hôm qua trong cả Phượng Nghi Cung chỉ có mình ngươi ra ngoài, thật sự ngươi chỉ đến Nội vụ phủ để lấy phân bón thôi sao?"
Hôm qua Lâm Tố đưa Khương Dao ra ngoài, chỉ báo cho vài người trong Phượng Nghi Cung. Vậy tại sao có người ngoài cũng biết chuyện họ xuất cung, thậm chí theo dõi và lên kế hoạch gây va chạm thuyền?
Khớp hàm của Lý Cửu bị trật, nước miếng rơi lễu nhễu, chỉ có thể ậm ừ không thành tiếng.
"Đừng cảm thấy oan uổng, trong miệng ngươi là thứ gì? Ngươi nghĩ người thường lại ngậm thuốc độc trong miệng sao? Ngươi nên cảm ơn ta, ta lấy ra cho ngươi, ngươi có thể sống lâu thêm chút nữa."
Nói rồi, Lâm Tố nắm lấy cổ hắn, kéo nhẹ sang một bên, ám vệ lập tức bước vào, trói chặt Lý Cửu.
Bọn họ hỏi Lâm Tố: "Chủ tử, xử lý thế nào?"