Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:43:45
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Tố lạnh nhạt ra lệnh, "Đưa đi, bao vây cả Nội vụ phủ, đặc biệt là nhà hoa, kiểm tra xem hôm qua hắn đã gặp những ai, bắt hết mang về Chiếu Ngục, ta sẽ đến sau."

Những người trong Phượng Nghi Cung chứng kiến cảnh này đều sững sờ, không nói nên lời.

Lâm Tố quay người, híp mắt nở một nụ cười, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh đầy sát khí không thèm che dấu.

Một con người hiền hòa đến vậy, vậy mà cũng có lúc toát ra vẻ đáng sợ như thế.

Mọi người đều nghe thấy câu nói của hắn: "Chuyện hôm nay, không ai được kể lại cho điện hạ nghe."

...

Chiếu Ngục tối tăm, nơi đây không giống Thiên Lao của Bộ Hình, mà là nơi "Dạ Nhẫn" của Nữ đế chuyên dùng để *trân tá*. Những người mà nơi này giam giữ không phải tội phạm tầm thường, mà đều là gián điệp, tử sĩ, những kẻ đã qua huấn luyện, sức chịu đựng tốt hơn người thường.

Cho nên nơi này cũng có đủ loại hình cụ tàn ác hơn nhiều, nhằm moi được lời khai từ miệng chúng.

Lâm Tố đã lâu rồi chưa đến đây.

Nhìn những dụng cụ *trân tá* trên tay, roi sắt, răng cưa… đủ thứ, hắn gần như đã quên cách dùng từng món, có lẽ hôm nay sẽ phải học lại một lần nữa.

Ám vệ đã áp giải những kẻ liên quan trong nhà hoa vào đây, còn tên nội quan Lý Cửu từ Phượng Nghi Cung, bị trói chặt vào khung *trân tá*.

Lâm Tố cầm một chiếc roi có móc, khi Lý Cửu vừa bị cố định, hắn vung roi quất mạnh vào người hắn.

"A…"

Trên thân thể hắn hằn lên một vết máu.

Lâm Tố nhấc roi lên, "Thử xem cảm giác thế nào."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Nói rồi, Lâm Tố dùng roi nâng cằm hắn lên: "Nói đi, chủ nhân của ngươi là ai, ai đã cài ngươi vào đây?"

Từ họng Lý Cửu phát ra tiếng kêu không rõ.

"Không nói sao? Vậy đừng trách ta không nương tay."

“Điện hạ, có cần thả cao thêm chút nữa không?”

Khương Dao ngáp một cái, tay chống cằm, vì không ngủ trưa nên mắt cứ díp lại.

Cô chẳng có tâm trí để thả diều, tất cả đều do Lâm Hạ điều khiển.

Cô cố mở mắt, ngước lên nhìn bầu trời, ánh nắng chói chang làm mắt cô hoa lên. Cô mơ màng cầm lấy một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng.

“Không cần đâu, độ cao này là đủ rồi. Thả cao hơn nữa sợ rằng dây diều sẽ đứt mất.”

Trời trong không mây, nhưng gió thổi rất mạnh.

Giữa không trung của hoàng cung, một con diều hình con diều hâu bay lượn, đuôi diều làm từ những dải lụa ngũ sắc, lơ lửng theo gió.

Tạ Lan Tu vừa đặt bút xuống, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy cảnh này qua khung cửa sổ tre.

“Thả diều là trò trẻ con yêu thích, trước đây ít thấy trong cung, không biết là công tử hay tiểu thư nhà ai vào cung thế nhỉ?”

Chàng thiếu niên mặc áo đen ngồi bên cạnh mỉm cười nói với cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-75.html.]

“A, suýt thì quên mất, giờ trong cung cũng có một vị công chúa điện hạ, chắc con diều này là của tiểu công chúa ấy thả rồi.”

“Tam Lang nhìn say mê như vậy, chẳng lẽ cũng hứng thú với trò này?”

Là... công chúa điện hạ sao?

Con diều này, là do nàng ấy thả sao?

Ánh mắt Tạ Lan Tu dõi theo con diều đang bay lượn, không hiểu sao trong đầu cậu bỗng hiện lên hình ảnh Khương Dao tươi cười với mình vài ngày trước.

Tà váy phấp phới, trông cô xinh đẹp như một con búp bê sứ tinh xảo.

Nghe nói, công chúa điện hạ bị ốm một thời gian. Bệ hạ thậm chí đã nghỉ triều mấy ngày liền, luôn ở bên giường bệnh của công chúa, hẳn là bệnh tình của cô nặng lắm.

Không biết bây giờ sức khỏe của cô đã khá hơn chưa.

Trong lúc cậu ngẩn ngơ, mực từ cây bút lan ra tờ giấy, cậu luống cuống tay chân, cuống cuồng đặt bút xuống, kiểm tra bản thảo đang chép.

May là chỉ là bản nháp, một chút vết nhòe cũng không đáng kể.

Cậu thu ánh mắt lại, quay sang thanh niên mặc áo đen bên cạnh nói: “Huynh trưởng, đừng giễu cợt ta nữa.”

Tạ Lưu thở dài, “Sao lại nói là giễu cợt? Ở tuổi này của đệ, muốn ra ngoài thả diều thì có sao đâu?”

“Đệ nha, đừng suốt ngày chỉ lo viết mấy thứ sử sách chán ngắt này, không có chút nào giống trẻ con cả. Mới mười hai tuổi thôi mà, tổ phụ thật là, bắt đệ vào làm việc trong thư viện sớm như vậy…”

Tạ Lưu lại bắt đầu lải nhải trách cứ Anh Quốc công vì đã bóc lột sức lao động trẻ em, bắt Tạ Lan Tu phải làm những việc không phù hợp với tuổi của mình.

“Đệ xem, ông giống như đang coi đệ như trâu như ngựa vậy, lại còn không phát bổng lộc cho đệ nữa?”

Phỉ báng trưởng bối hay phản bác huynh trưởng đều không phải việc nên làm, Tạ Lan Tu không dám đáp lại Tạ Lưu, quay sang làm tiếp việc của mình.

Cậu trải một tờ giấy lên bàn, mực đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu viết thư.

Cậu viết chữ hành thư theo sở trường của mình, từng nét chữ thanh thoát rơi xuống trang giấy:

Thần Tạ Gia vấn an điện hạ…”

“Vi Thần nghe nói điện hạ gần đây nhiễm phong hàn, trong lòng lo lắng, chậm trễ viết thư hỏi thăm…”

Trong khi viết, cậu dồn hết tâm trí vào trang giấy, từng nét viết hết sức cẩn thận.

Gần đây trời chuyển lạnh, ban ngày nhiều gió, mong điện hạ giữ gìn sức khỏe, mặc thêm áo, chớ để nhiễm lạnh…”

Một bức thư thăm hỏi hoàn tất, nhưng phải làm sao để gửi đi bây giơ?

Viết xong, nhìn những nét chữ còn chưa khô, cậu bỗng nghĩ: cậu sẽ gửi thư này dưới thân phận nào đây? Bằng hữu? Hay thần tử?

Nếu là thần tử, liệu bức thư này có quá thân mật, có vượt lễ?

Còn nếu nói là bằng hữu… nhưng thực tế cậu và công chúa điện hạ chỉ gặp nhau một lần, đến cả mối quan hệ bạn bè cũng không thể thành. Đêm ấy công chúa ngăn cậu lại, có lẽ chỉ là một khoảnh khắc cao hứng, sau ngần ấy ngày, không biết cô có còn nhớ đến cậu không...

Việc cậu làm thế này, liệu có mạo phạm đến điện hạ không?

Tạ Lan Tu cúi mắt trầm ngâm.

Loading...