Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:43:49
Lượt xem: 85
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Dao thích gọi nàng ấy như vậy, Bạch Ân không cho phép, nhưng nhiều người lại rất vui khi cô gọi họ là “tỷ tỷ.”
Cô mở to mắt hỏi: “Bạch Ân đại nhân không có ở đây sao?”
“Bạch đại nhân xin nghỉ phép.”
Từ Phương Phi không nhịn được, đưa tay chạm vào má của Khương Dao, thầm nghĩ da của điện hạ thật là mịn màng, nếu véo thử, không biết có ra nước không.
Nhưng nghĩ đến Khương Phất Ngọc ở bên trong, nàng cố nén xúc động này lại.
Nếu công chúa điện hạ thật sự là muội muội của nàng thì tốt rồi, nàng đã có thể véo cho đã.
Khương Dao không chú ý đến tâm tư đó của Từ Phương Phi, chỉ thấy việc Bạch Ân xin nghỉ thật hiếm có.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Nghỉ phép? Sao lại xin nghỉ?”
Bạch Ân đã hơn bốn mươi tuổi, chưa lập gia đình, cha mẹ và huynh đệ đều đã mất. Suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm, bà ấy gần như luôn ở cạnh Khương Phất Ngọc, thực sự sống kiểu “007” (làm việc 24/7 không nghỉ), ngoài công việc thì chẳng còn gì khác, thậm chí không muốn rời cung Cảnh Nghi dù là nghỉ luân phiên.
Khương Dao không ngờ, một người như vậy lại xin nghỉ.
Từ Phương Phi nhìn quanh, kéo Khương Dao sang một bên, giải thích nhỏ nhẹ: “Hôm nay là ngày giỗ của con trai Bạch đại nhân, Bạch đại nhân xin nghỉ để đi thăm viếng, sợ rằng nỗi buồn sẽ ảnh hưởng đến sắc mặt, không thể hầu cận Thánh Thượng nên đã xin phép nghỉ nửa tháng.”
Khương Dao ngạc nhiên, “Bà ấy còn có chồng và con sao?”
Từ Phương Phi nói: “Cũng không hẳn là chồng, nghe nói cha của đứa trẻ là người trong lòng Bạch đại nhân, nhưng c.h.ế.t sớm, hai người chưa kịp thành thân. Đứa trẻ mồ côi cha từ trong bụng mẹ, nhưng sinh ra không bao lâu thì cũng mất. Nói ra thì Bạch đại nhân đúng là số khổ.”
“Chuyện này đã rất lâu rồi, ta cũng chỉ nghe nói vậy, điện hạ đừng nói lại với ai nhé.”
Ra là thế.
Chuyện này không tiện bàn sâu, Từ Phương Phi nói vừa đủ, Khương Dao cũng không hỏi thêm.
Sau khi giải thích xong, Từ Phương Phi nhìn về phía sau lưng Khương Dao, đột nhiên nhận ra một điều: “Lang quân không đi cùng sao?”
“Chỉ có mình ta thôi.”
Nói xong, Khương Dao bỗng nhận ra, từ khi về cung đến nay, đây là lần đầu tiên cô tự mình đi gặp Khương Phất Ngọc.
Trước đây, hoặc là Lâm Tố luôn đi cùng, hoặc là khi Lâm Tố đã ở sẵn trong cung Cảnh Nghi, cô mới tự tìm đến.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên sau khi tái sinh, cô và Khương Phất Ngọc ở riêng với nhau.
Cô bảo Từ Phương Phi: “Từ tỷ tỷ, tỷ dẫn ta vào đi, ta muốn gặp mẫu thân.”
Từ Phương Phi dẫn cô vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-77.html.]
Khương Phất Ngọc đã nghe thấy tiếng của Khương Dao, đợi cô vào thì đặt bút xuống.
“A Chiêu sao lại đến tìm mẹ thế?”
Nàng mỉm cười kéo Khương Dao đến bên cạnh, ra hiệu cho Từ Phương Phi lui ra.
“Cha đâu, không đi cùng con sao?”
Khi Khương Dao vào, cô đã thấy trên bàn có một chồng văn thư rất cao, những văn thư này khác với tấu chương bìa vàng, được xếp riêng một bên.
Nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, Khương Dao dễ dàng đoán rằng những văn thư này có liên quan đến sự kiện hôm qua.
Cô nhìn chăm chú đến mức quên mất phải trả lời Khương Phất Ngọc. Khi cô nhận ra, Khương Phất Ngọc đã chú ý đến sự mất tập trung của cô: “A Chiêu có tâm sự gì sao?”
Khương Dao thu hồi ánh mắt, không nhịn được hỏi: “Mẹ đang điều tra chuyện hôm qua sao?”
Cô nhìn Khương Phất Ngọc, đôi mắt đen láy như ngọc, “Vụ việc mọi người gọi cha là hồ yêu ấy.”
Ánh mắt Khương Phất Ngọc tối sầm xuống, nụ cười trên mặt cũng nhanh chóng tan biến, "A Chiêu nghe thấy điều gì sao?"
"Trong cung không ai dám nói gì với con, nhưng ngày hôm qua con tận mắt nhìn thấy mà."
Khương Dao lấy hết can đảm, đối diện Khương Phất Ngọc, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, "Ngày hôm qua khi thuyền va chạm, có một ca nữ tên Vân Nương trên đầu thuyền hét lên rằng có hồ yêu, còn trước đó tại quán trà ở Nam Thị, tiên sinh kể chuyện đã nói rằng sẽ có hồ yêu mê hoặc quân chủ, gây ra loạn lạc khắp nơi."
"Mẹ chính là quân chủ, nên con có thể đoán ra họ đang nói đến cha, nói rằng cha mê hoặc quân chủ."
Khương Dao nói một hơi.
Khương Phất Ngọc nghe xong thì lặng lẽ suy ngẫm. Nàng vốn dĩ nghĩ rằng Khương Dao chỉ là một đứa trẻ, năng lực nghe hiểu có hạn, không thể hiểu hết được những chuyện đang xảy ra. Nhưng nghe xong lời này, Khương Phất Ngọc mới hiểu ra rằng hóa ra trong lòng Khương Dao như một tấm gương sáng, mọi chuyện cô bé đều hiểu rõ.
Khương Phất Ngọc kéo thân hình nhỏ bé đó đến trước mặt mình, cúi xuống nhìn vào khuôn mặt còn non nớt của cô bé, mỉm cười nói, "Chỉ là lời đồn đại vô căn cứ thôi, không có gì to tát cả. A Chiêu không cần phải bận tâm, cha và mẹ sẽ giải quyết chuyện này."
"A Chiêu khó khăn lắm mới được đến đây, chi bằng trò chuyện cùng mẹ về những điều khác đi?"
Lời này vừa là lời an ủi, vừa có phần hờ hững, ngụ ý rằng: "con không cần lo, chuyện này không liên quan đến con."
Trong mắt Khương Phất Ngọc, Khương Dao vẫn là một đứa trẻ, không nên xen vào những chuyện như thế này.
Nhưng Khương Dao làm sao có thể bỏ qua được?
Cô vẫn kiên quyết nói, "Lời đồn đãi gây d.a.o động lòng người. Cũng vì những lời đồn đại này mà hôm nay cha đã buồn đến mức phải trốn đi khóc một mình."
Khương Phất Ngọc xoa đầu cô, "Ngốc ạ, cha con sao có thể khóc vì những lời đồn kia? Có lẽ ông ấy khóc là vì áy náy, vì đã đưa A Chiêu đi dạo hồ, để A Chiêu gặp nguy hiểm."
Khương Dao nhìn thẳng vào mắt nàng, "Vậy mẫu thân định xử lý chuyện này thế nào?"
Giọng của cô mang theo sự nghiêm túc kiên trì của một đứa trẻ, giống như một sự chất vấn, cũng giống như đang ép buộc.