Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:36:51
Lượt xem: 171
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Dao vừa quay đầu, liền thấy Khương Phất Ngọc đứng ngay cạnh mình, có chút ngập ngừng nhìn cô, “A Chiêu, con có muốn nói chuyện với mẹ không?”
Nàng còn nói thêm, “A Chiêu, ta là mẹ của con.”
Khương Dao chưa từng thấy Khương Phất Ngọc như thế này, bà cũng khao khát được con gái mình yêu thương sao?
Kiếp trước, hầu hết thời gian đều là Khương Dao lẽo đẽo đi theo mẹ.
Có lẽ vì nửa đầu cuộc đời được Lâm Tố chăm sóc quá tốt, cô từng nghĩ rằng mình đến thế giới này cũng có thể nhận được tình yêu của mẹ.
Nhưng mối quan hệ quân thần và mẹ con, hai từ trước luôn nặng hơn hai từ sau.
Kiếp trước, Khương Phất Ngọc đã đối xử với cô như vậy.
Vì là quân thần, nên họ không thể gần gũi như những cặp mẹ con bình thường.
Đó là điều Khương Phất Ngọc đã dạy cô.
Khương Dao ngước mắt nhìn nàng một lần. Nàng đã dang tay chờ đợi cô đến gần, trong mắt lóe lên một chút hy vọng hiếm hoi.
Nhưng tiếc thay, Khương Dao chỉ liếc nàng một cái, không nói gì, rồi quay người bước vào nhà, không thèm để ý đến ánh mắt dần tối đi của nàng.
Dù sao Khương Phất Ngọc cũng bận rộn với chính sự, không thể ở đây lâu, đến sáng mai, nàng sẽ phải rời đi.
Lần này, Khương Dao nhất định sẽ chọn Lâm Tố, hoàn toàn từ bỏ cái thân phận cao quý kia. Rất nhanh, cô sẽ cắt đứt hoàn toàn với Khương Phất Ngọc.
Sớm muộn gì cũng phải xa nhau, vậy thì sao phải thân thiết?
Kiếp này, thời gian cô và Khương Phất Ngọc làm mẹ con, cũng chỉ có đêm nay mà thôi.
Khương Dao muốn đi tìm Lâm Tố, nhưng Khương Phất Ngọc cứ đi theo cô, khiến cô có chút phiền lòng.
Cô liền bước vào phòng mình, kéo cái hộp gỗ nhỏ trong tủ ra, bên trong đầy những con rối và búp bê, tất cả đều do Lâm Tố mua cho cô, đều là những món đồ chơi mà trẻ con thích nhất.
Dù Khương Dao đã nhiều lần ám chỉ với Lâm Tố rằng cô không giống những đứa trẻ bình thường, không cần tốn tiền mua những thứ này, nhưng Lâm Tố luôn cho rằng cô chỉ là trẻ con, vẫn tiếp tục mua cho cô. Người ta có gì, Khương Dao nhất định phải có, còn phải là những thứ tốt nhất.
Khương Dao thường ngày không động vào những thứ này, chỉ khi cần đóng vai một đứa trẻ thì cô mới mang ra chơi một chút.
Sau này khi cô đến kinh thành, những thứ này đều bị bỏ lại, cuối cùng cô cũng đạt được mong muốn là không ai mua đồ chơi cho mình nữa. Những món đồ trên tủ của cô đều bị thay thế bằng sách. Ngay cả những món đồ gỗ nhỏ này cũng bị xếp vào loại đồ chơi vô dụng, không bao giờ xuất hiện trước mắt cô nữa.
Cô phải học hành chăm chỉ mỗi ngày, thậm chí không có thời gian để thả lỏng.
Giờ đây, khi chạm vào những món đồ chơi sạch sẽ được xếp gọn gàng này, cô có chút ngẩn ngơ.
Khương Phất Ngọc thấy cô cầm lên một con rối, liền ngồi xổm xuống, cẩn thận hỏi: “A Chiêu có thích những con rối gỗ này không?”
“Nhà mẹ có rất nhiều con rối làm từ gỗ trầm hương, nhưng mẹ không biết A Chiêu thích, nên không mang theo,” nàng dường như không giỏi nói chuyện với trẻ con, chỉ vụng về tìm đề tài, hy vọng có thể trò chuyện thêm với Khương Dao, “A Chiêu đang cầm gì trong tay vậy? Có thể cho mẹ xem không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-9.html.]
Khương Dao đặt con rối xuống, ngước mắt nhìn Khương Phất Ngọc.
Dung mạo của cô rất giống Lâm Tố, đôi mắt trong veo đặc biệt trong trẻo. Cô nhìn thẳng vào Khương Phất Ngọc, nói gằn từng chữ: “Con không thích con rối mẹ tặng, con chỉ thích những thứ cha mua cho con, tất cả đều do cha tự tay chọn cho con ở chợ, con không cần của mẹ!”
Khương Phất Ngọc có thể cho cô những con rối đắt tiền làm từ gỗ trầm hương, thậm chí có thể cho cô nhiều hơn thế nhiều, nhưng kiếp này, cô không cần bất cứ thứ gì từ Khương Phất Ngọc, cô chỉ muốn ở bên Lâm Tố.
Kiếp trước, cô đã nợ cha quá nhiều.
Trẻ con thật tốt, Khương Dao có thể giả vờ như ngây thơ, vô tư nói ra những lời tổn thương người khác, mọi thứ đều có thể dùng vỏ bọc là sự hồn nhiên của trẻ nhỏ để bỏ qua.
Cô cúi đầu, không thèm để ý đến Khương Phất Ngọc, nhưng nàng vẫn không rời đi, chỉ ở bên cạnh cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, Khương Dao luôn cảm nhận được có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.
Cho đến khi Lâm Tố bước vào.
“Chắc là A Chiêu mệt rồi,” Lâm Tố nhẹ nhàng an ủi, “Con bé bình thường không như thế này đâu.”
Khương Phất Ngọc lắc đầu, “Thật ra đều là lỗi của ta.”
Lỗi là do nàng đã bỏ rơi con, nhiều năm không tham gia vào quá trình trưởng thành của nó, không hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ.
Giờ nó đã lớn, mong nó thân thiết với mình như những mẹ con bình thường, thật quá khó.
Lâm Tố treo đèn lên cao, đi đến bế Khương Dao lên, “A Chiêu mệt không? Để cha ru con ngủ nhé?”
Vừa nghe hắn nói thế, Khương Dao liền theo phản xạ ngáp một cái.
Ăn no dễ buồn ngủ.
Cơ thể trẻ con khó thức khuya, huống chi cơ thể này của cô vẫn chưa bị các bài học làm cho suy kiệt như lúc còn ở hoàng cung, vẫn là một thân thể đi ngủ đúng giờ, mỗi ngày ngủ đủ năm canh giờ.
Lâm Tố thấy cô ngái ngủ, không nhịn được mỉm cười, “Mệt rồi thì ngủ đi.”
Nói rồi, hắn giúp cô cởi bỏ áo ngoài đã bị bẩn, chỉ để lại lớp áo lót, rồi bế cô lên giường, buông màn xuống.
...
“Ngủ chưa?”
“Suỵt... nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức con bé.”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Đợi đến khi Khương Dao nhắm mắt, bầu không khí giữa hai người lại trở nên tế nhị.
Lâm Tố cầm đèn lồng quay người lại, “Chuyện chưa xong hôm nay, nàng và ta ra ngoài nói tiếp.”
Nhưng hai người vừa rời đi không bao lâu, Khương Dao đang thở đều trên giường đột nhiên mở to mắt.
Cô bật dậy trong bóng tối, mặc quần áo, xuống giường rồi lặng lẽ đuổi theo họ.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết.