Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:47:16
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng tiệc mới được nửa chừng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đao kiếm, tiếng áo giáp nối tiếp, chẳng mấy chốc truyền khắp hành cung.
Khương Dao đoán biết chuyện xảy ra bên ngoài, nắm chặt thanh kiếm bên người để cố gắng trụ lại, nhưng bụng đau dữ dội, người cô mềm nhũn, chỉ đủ sức c.h.é.m c.h.ế.t hai tên lính xông vào phòng trước khi kiệt sức ngã xuống, không còn khả năng chống lại kẻ địch khác.
Ngay lúc ấy, có người xông vào nơi cô đang trốn.
Người đến mặc đồ đen, trên người vương đầy mùi máu, khuôn mặt được che phủ bởi mặt nạ bạc. Nhìn thấy bộ dạng của người ấy, Khương Dao thoáng buông thanh kiếm.
Người ấy vội nói: "Điện hạ, Ung Vương mưu phản, bệ hạ bị thích sát, trước khi ngất đã phái thuộc hạ đến đưa Điện hạ đi. Nhưng loạn quân bao vây hành cung, đã không kịp nữa rồi..."
Chưa kịp nói hết, kẻ ấy đã bế ngang Khương Dao, nhét cô vào trong tủ quần áo rồi đóng cửa lại: "Dù có chuyện gì xảy ra, Điện hạ cũng đừng ra ngoài!"
"Đợi đã…"
Khương Dao chưa kịp nói hết, kẻ ấy đã ngắt lời, ánh mắt dưới mặt nạ rực sáng: "Thuộc hạ là Dạ Nhẫn Thập Tứ."
Loạn quân bên ngoài ào ạt tràn vào, Thập Tứ tuốt kiếm chặn trước cửa phòng khách, nhanh chóng lao vào trận chiến.
Ánh đao, bóng kiếm lấp lánh.
Khương Dao núp trong tủ, nghe tiếng ồn ào huyên náo rung trời động địa bên ngoài.
Đến khi mọi thứ im lặng, ánh đèn đều tắt, Khương Dao mò mẫm trong bóng tối, đạp lên những cái xác không nguyên vẹn chạy trốn, không thể phân biệt đâu là xác của kẻ ấy trong đống *thê thỉ*. Điều duy nhất nàng nhớ là tên của người đó.
"Thập Tứ."
...
"Hòa Thanh."
Khương Dao mỉm cười nói: "Đã chọn ngươi làm thủ lĩnh rồi, ngươi đừng phụ lòng mong đợi của ta nhé."
Hòa Thanh cúi đầu, trầm giọng: "Vâng."
Khương Dao ngồi trên ghế, nghịch lệnh bài ngọc đen. Trong một khoảnh khắc, Hòa Thanh nhìn thấy trong hình dáng của đứa trẻ tám tuổi trước mặt mình, bóng dáng của một người cầm quyền.
Ta vừa tiếp nhận Dạ Nhẫn, vẫn chưa hiểu rõ cấu trúc nội bộ của các ngươi, cũng chưa biết cách điều khiển các ngươi làm việc. Ngươi có thể giúp ta truyền lệnh được không? Hãy đi làm một việc ngay trong đêm nay.
"A Chiêu thật xinh đẹp."
Ngày đầu tiên Khương Dao đến nhận chức ở Hình Bộ, Lâm Tố nảy ra ý tưởng mới mẻ, cho cô mặc trang phục của tiểu lang quân. Đó là một bộ áo dài đen có cổ tròn và tay áo bó, màu đen trầm mặc, khi mặc lên trông thật sạch sẽ, gọn gàng.
Lâm Tố buộc tóc dài của nàng lại phía sau, tết thành một đuôi ngựa đơn giản, buộc bằng dây cột tóc dệt kim tuyến màu đen, còn thêm hai sợi tóc nhỏ được tết thành b.í.m và gắn hai viên ngọc tím ở cuối, trông quý khí bức người.
Ở độ tuổi chưa phân biệt rõ ràng giữa nam và nữ, ai nhìn vào cũng đều nghĩ đây là một tiểu lang quân tuấn tú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-97.html.]
So với những chiếc váy nhỏ mà cô thường mặc trước đây, kiểu ăn mặc này tiện lợi hơn nhiều khi ra ngoài. Khương Dao ngắm mình trong gương, nghĩ thầm Lâm Tố đúng là biết cách phối đồ. Nếu ở thời đại của cô, chưa biết chừng ông sẽ là một người nổi tiếng về thời trang.
Không khen cô thì không sao, đã lỡ khen rồi, cái đuôi của Khương Dao tất nhiên sẽ vểnh lên. Tâm tình cô rất tốt, không ngại khen lại Lâm Tố một câu: "Tất cả là nhờ bàn tay khéo léo của cha."
Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Tố không quên kéo cô lại và dặn dò: "Dù có chuyện gì xảy ra, A Chiêu tuyệt đối đừng cố quá sức, nếu cảm thấy khó chịu, lập tức quay về bên cha, được không?"
"Yên tâm đi, có sóng gió lớn nào mà con chưa từng thấy chứ? Chỉ là một vụ án thôi, có gì ghê gớm đâu, cha chờ con về nhé, con sẽ mang theo món điểm tâm ngoài cung về cho cha!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Kiếp trước, có sóng to gió lớn gì mà cô chưa từng thấy chứ.
Nói xong, Khương Dao vẫy vẫy chiếc quạt xếp nhỏ mà Lâm Tố đưa cô làm phụ kiện, chào tạm biệt hắn.
Lâm Tố nhìn bóng lưng cô, ánh mắt dần trầm xuống.
...
Sau khi cô rời đi không lâu, Khương Phất Ngọc đã đến cung Phượng Nghi. Nàng mặc triều phục, vừa bãi triều liền vội vã đến đây, nhưng vẫn chậm một bước, không kịp tiễn Khương Dao một đoạn đường, có phần thất vọng.
Nàng chỉ gặp được Lâm Tố: "Nếu lo lắng không yên, có thể nói với ta, đừng một mình trốn ở đây mà khóc."
Lâm Tố giấu mặt mình trong bóng tối, không để Khương Phất Ngọc thấy, nhưng nàng vẫn nhận ra cảm xúc của hắn qua âm thanh khàn khàn của mũi.
Lâm Tố hít một hơi, "Không có gì để lo cả, dù có lưu luyến đến mấy, ta cũng sẽ không nhốt con bé trong nhà."
Khương Phất Ngọc an ủi: "Tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa rồi. A Chiêu có thể sẽ gặp chút khó khăn, nhưng sẽ không ai dám làm nó tổn thương."
Lâm Tố cúi mắt xuống, lau khô nước mắt rồi quay vào nhà.
"Ta đi thay quần áo."
Hắn hành động rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã cởi bỏ bộ áo trắng, thay vào bộ áo đen tay bó giống như các ám vệ, buộc cao tóc dài, gương mặt tinh xảo được che phủ bởi chiếc mặt nạ bạc.
Khi hắn bước ra từ trong bóng tối, ôm thanh kiếm bên người, trông như một bóng ma, toát ra khí thế lạnh lùng và sát phạt, khiến người ta sợ hãi.
Ai nhìn thấy cũng sẽ không liên tưởng con người trước mắt với vị công tử áo trắng thanh tao trước đó.
Khi tiến lại gần, Khương Phất Ngọc nhận thấy, trên mặt nạ của hắn có một vết hằn sâu giống như vết sẹo, ngang qua sống mũi.
Đó là dấu vết của một nhát chém.
Khương Phất Ngọc chợt nhớ lại.
Mười năm trước, nàng từng bị tiên đế truy sát, khi đó nàng bị thương nặng, mất m.á.u quá nhiều, thanh kiếm cũng gãy, nàng ngã xuống đất không thể động đậy.
Đám binh lính của tiên đế thấy nàng mất đi khả năng chống cự, chúng không vội g.i.ế.c mà nhe răng cười, lao vào nàng, xé rách quần áo, muốn trút hết dục vọng.
Trong khoảnh khắc bị sỉ nhục, nàng thậm chí đã nghĩ đến việc tự sát.