Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:47:18
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chính là người đeo mặt nạ này đã xuất hiện đột ngột như một vị thần, c.h.é.m rơi đầu của đám cấm vệ quân và mang nàng rời khỏi vòng vây.

Lâm Tố từ nhỏ đã luyện võ, chỉ một mình hắn có thể thoát ra khỏi trùng trùng quân địch mà không hề hấn gì.

Nhưng khi mang theo Khương Phất Ngọc, để bảo vệ nàng, hắn đã lấy thân mình chắn đỡ lưỡi dao, khắp người đầy vết thương lớn nhỏ, vết thương trên mặt này, nếu không nhờ mặt nạ chắn đỡ thì gương mặt hoàn mỹ của hắn có lẽ đã để lại vết sẹo.

Khương Phất Ngọc thoáng chìm trong quá khứ, chợt bừng tỉnh lại. Lâm Tố muốn đích thân theo dõi Khương Dao.

Có nhất thiết phải làm vậy không?

Hắn thật sự rất lo lắng.

Khương Phất Ngọc cũng không thể yên tâm.

Suy nghĩ một lát, nàng gọi hắn lại trước khi hắn rời đi: "À, mang theo tấm lệnh bài này đi, nếu ở ngoài cung có gì xảy ra, lập tức tìm Lưu Phù, điều động cấm vệ quân."

Cẩn thận thêm một tầng bảo đảm.

...

Khương Dao chưa ra đến cổng cung thì xe ngựa đã bị chặn lại.

Khương Dao vén màn xe lên, "Hả? Lão sư, sao người lại ở đây?"

Hứa Thục Nhã mặc cung phục màu đậm, đứng chặn trước xe, cúi chào Khương Dao.

Hôm nay Khương Dao vào Hình Bộ, ngay cả buổi học sáng cũng được nghỉ, theo lý thì Hứa Thục Nhã không nên có mặt ở đây.

Khương Dao hỏi: "Họ không báo cho người sao, hôm nay người không cần qua cung Phượng Nghi ?"

"Họ đã báo từ đêm qua, nhưng thần lo lắng điện hạ ít khi xuất cung, có thể chưa quen với một số 'quy củ' ngoài cung."

Nói rồi, Hứa Thục Nhã lấy từ trong tay áo ra một túi gấm, hai tay dâng lên Khương Dao: "Điện hạ, ở ngoài cung khi mua bán đều cần tiền vàng, tiền đồng, nếu không có tiền, có lẽ sẽ khó thuận tiện trong việc giao thiệp, bệ hạ và lang quân ở trong cung, e rằng không nắm rõ chuyện này, nên thần ở đây, chờ để đưa điện hạ một ít, mong rằng sẽ giúp điện hạ hành sự thuận lợi hơn khi ra ngoài cung..."

Khương Dao chợt nhận ra mình đúng là không mang theo tiền, cô đi điều tra vụ án, đến Hình Bộ, cũng không nghĩ sẽ cần dùng tiền mặt.

Khương Phất Ngọc và Lâm Tố có lẽ cũng không nghĩ đến điều này, họ đã chuẩn bị mọi thứ cho cô, chỉ thiếu tài chính.

Khương Dao nhìn người trước mặt, nghĩ thầm Hứa Thục Nhã và Hứa Uyển Chi thật chẳng giống nhau chút nào, so với tính cách bộc trực của Hứa Uyển Chi, Hứa Thục Nhã trầm tĩnh, chu đáo hơn nhiều.

Nhưng, nàng không thể nhận đồ của Hứa Thục Nhã một cách dễ dàng, đang suy nghĩ cách từ chối thì Hứa Thục Nhã lại nói: "Đây là chút tâm ý của thần, mong điện hạ đừng từ chối, thời gian gần đây, điện hạ đã quan tâm chăm sóc thần rất nhiều, thần nguyện lòng báo đáp."

"Với thần, số tiền này không đáng là bao, được giúp đỡ điện hạ mới là phúc phận của thần."

Khương Dao nắm lấy túi tiền, suy nghĩ một lát, bỗng hiểu ra.

Lâm Tố từng nói với nàng: "Chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì đừng bao giờ ngần ngại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-98.html.]

Câu nói này đúng với Khương Dao và cũng đúng với Hứa Thục Nhã, họ đều là người xuất thân từ gia đình quý tộc, không thiếu tiền.

Đây giống như là một ân tình của Hứa Thục Nhã. Thực ra Hứa Thục Nhã không nghĩ đến chuyện Khương Dao nhận tiền thì sẽ nợ nàng một ân tình. Nàng chỉ muốn thiện ý nhắc nhở công chúa một chút, nếu nàng nhận thì quan hệ thầy trò giữa họ sẽ tiến thêm một bước.

Khương Dao nheo mắt, cúi nhìn Hứa Thục Nhã.

Không hổ danh là nữ quan từng được khen ngợi "tinh tế và tài năng," chữ "tinh" này thật sự đúng, về mặt đối nhân xử thế, nàng khéo léo hơn Hứa Uyển Chi không biết bao nhiêu.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Nếu nàng ta đã thể hiện thiện chí, vậy thì nhận lấy có sao đâu?

Có thêm người giúp đỡ sẽ không gây hại gì cho mình.

Khương Dao không từ chối nữa, mỉm cười nói: "Cảm ơn lão sư."

Hứa Thục Nhã cúi chào: "Chúc điện hạ một đường suôn sẻ!"

...

Xe ngựa của Khương Dao từ từ rời khỏi cổng cung, hướng đến Hình Bộ.

Tạ Lan Tu đã đợi ở đó.

Tạ Lan Tu rõ ràng cảm nhận được hôm nay cha mình tâm trạng không tốt, khuôn mặt lúc nào cũng cau có, không giãn ra chút nào.

Mặc dù trong công đường không biểu hiện ra ngoài, nhưng khi ra cửa hôm nay, ông ấy đã không ít lần trút bực bội với phu nhân của mình:

"Ngài ấy mới bao nhiêu tuổi chứ, nhất định phải đến nhúng tay vào sao, bệ hạ sao có thể để một đứa trẻ đến Hình Bộ, trẻ con không hiểu chuyện nhưng bệ hạ thì lẽ nào cũng vậy? Nơi này căn bản không thích hợp cho ngài ấy ở, lỡ ngài ấy sợ đến phát khóc, ta phải đến chịu trách nhiệm sap..."

Tạ Lan Tu hiểu sự lo lắng của cha mình, cậu nhớ lại hai lần gặp công chúa điện hạ, nàng đều mặc chiếc váy vàng lộng lẫy, giống như một chú chim công đẹp đẽ.

Một người cao quý như vậy, quả thật không phù hợp với nơi tăm tối, áp lực của Hình Bộ.

Cô không nên dính vào nơi dơ bẩn này.

Đang suy nghĩ thì có người đến báo công chúa điện hạ đã đến.

Tạ Tri Chỉ hừ lạnh một tiếng, dù không muốn tiếp đãi Khương Dao nhưng vẫn phải vén áo, đi ra cúi chào cô.

Tạ Lan Tu vội theo sau cha mình.

Xe ngựa quá cao, khi xuống xe, Hòa Thanh đỡ nàng một tay để cô bước lên bục và xuống đất an toàn.

Điều khiến Tạ Lan Tu ngạc nhiên là trang phục của Khương Dao hôm nay. Nếu không nhìn kỹ, sẽ tưởng nàng là một tiểu hoàng tử rực rỡ vàng ngọc.

Tạ Tri Chỉ tiến lên chào: "Thần cùng khuyển tử bái kiến điện hạ."

Khương Dao mỉm cười đáp lễ: "Gặp qua Tạ đại nhân. Ta còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu có gì sai sót, mong đại nhân rộng lượng bỏ qua."

Hôm nay cô nói năng khách khí thế này, là để cho Tạ Tri Chỉ chuẩn bị tâm lý trước.

Loading...