CHÂM ĐẦU CON - CHƯƠNG 9

Cập nhật lúc: 2025-10-26 16:29:33
Lượt xem: 592

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/70ByQbCbPw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 9:

 

“Chuỗi Phật thể che giấu khí tức, mang nó rời , càng càng , đừng bao giờ đây nữa.”

 

“Cái coi như tao trả ơn mày cho tin về Lý Phương Nhiên.”

 

“Và nhớ kỹ đừng bao giờ tin oán linh đó nữa, nó sớm còn tâm trí con .”

 

đưa tay đón lấy chuỗi hạt qua lớp khăn tay, theo bóng ông khuất dần trong con đường loang nắng chiều, bước phòng bà nội, tìm thấy cuốn sổ tiết kiệm mà bà từng cất giấu kỹ ngăn tủ gỗ.

 

Khi nhà dì Lý, bà chuẩn sẵn một bàn ăn thịnh soạn thịt, rượu, còn bày thêm mấy món rau trộn nhỏ.

 

Dì trông vô cùng vui vẻ, mặt đỏ bừng vì rượu, tay vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y , :

 

“An An , dì hỏi thăm , vài hôm nữa con thể học trở . Con thông minh từ nhỏ, nếu chịu khó học, còn đỗ đại học, trở thành sinh viên đầu tiên của làng đó!”

 

càng lúc càng hăng, dứt lời liền ngửa cổ uống cạn nửa ly rượu còn .

 

cũng siết tay bà , ngẩng đầu thẳng, giọng nhẹ mà lạnh:

 

“Văn bằng ở dương gian… liệu dùng âm phủ hả dì Lý?”

 

“Dì thật chu đáo nha, chỉ là kết âm thôi, mà cũng đòi bên nữ bằng cấp ?”

 

Ánh mắt dì Lý lộ vẻ ngạc nhiên, biến sắc hẳn.

 

Bà đột nhiên hất tay thật mạnh, hai tay siết cổ, ho sặc sụa, cố gắng nôn viên châu mà lén bỏ rượu lúc bà để ý.

 

mà tuy viên châu khạc , nhưng con trùng độc ẩn bên trong kịp chui miệng, theo đường khí quản mà bò thẳng tim gan phèo phổi.

 

Dì ngã lăn xuống đất, quằn quại trong đau đớn, đôi mắt trợn trừng, tin nổi .

 

cúi xuống, bà đang giãy giụa, giọng lạnh như băng:

 

“Dì vẫn luôn con mệnh phú quý, là mệnh hiếm , ?”

 

“Vậy mệnh mà dì là vì nó hợp với bát tự của đứa con trai c.h.ế.t yểu nhà dì đúng ?”

 

Tất cả những lời mệnh , phúc khí sâu dày đều là dối trá!

 

Chỉ là cái cớ để lừa , để bà đem về nuôi, vật tế cho đứa con trai c.h.ế.t của dì .

 

Năm đó, và ba tin lời dì, cho rằng là phúc tinh sẽ mang may mắn cho cả nhà, nên đối xử với dễ chịu hơn em gái.

 

… họ dần nhận , chẳng khác gì những đứa con gái khác, thứ trong nhà vẫn nghèo, vẫn khổ, dấu hiệu gì cho thấy mang phúc lành cho họ.

 

“Tất cả chỉ là một lời dối từ đầu đến cuối…”

 

khẽ mỉm , dì Lý đang gào thét, m.á.u chảy ướt nền và thì thầm:

 

“Dì luôn dạy con rằng nhân quả bao giờ sai, bây giờ… dì trả hết phần của đó.”

 

 

Vì ăn cơm chậm, lỡ giờ đồng, hất cả bát canh nóng .

 

Hôm , bà cào vé trúng ngay năm mươi tệ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cham-dau-con/chuong-9.html.]

Từ đó, bà nhận rằng tổn thương khiến nhà gặp xui xẻo, ngược … dường như còn mang đến vận may.

 

Ánh mắt của họ bắt đầu đổi, trong đó răng nanh và ác ý.

 

sợ hãi, sợ một ngày nào đó họ sẽ đối xử với như với em gái.

 

Vì thế, tự tạo nhiều trùng hợp, để họ tin rằng thật sự mang phúc khí.

 

đào sẵn một cái bẫy con đường mà ba chặt củi mỗi ngày, vô tình xuất hiện đúng lúc ông rơi xuống hố, giả vờ cứu ông thoát nạn.

 

Khi trưởng thôn giao thống kê sản lượng lương thực của các nhà, lén sửa liệu, để nhà ghi cao nhất, đó còn làng thưởng và tuyên dương.

 

Những phép màu cố tình sắp đặt, cuối cùng cũng khiến họ tin rằng thật sự là đứa con mang phúc.

 

chống cằm, dì Lý đang quằn quại đất, giọng nhẹ như đang tâm sự:

 

“Thật con chỉ thông minh … mà diễn xuất của con cũng tệ, đúng dì?”

 

Ngay lúc đó, em gái bước .

 

khe khẽ hát, nhảy lò cò, xách tay là cái đầu của gã hòa thượng.

 

lừa gã hòa thượng lên núi Nam Nam và em ở đó chờ sẵn từ sáng.

 

Đôi mắt của hòa thượng trừng trừng mở to, khuôn mặt vẫn còn in nguyên nỗi sợ tột cùng.

 

chỉ liếc một cái, lạnh lùng .

 

Cúi xuống dì Lý đang đau đớn rên rỉ, chậm rãi :

 

“Bấy lâu nay dì nhặt bao nhiêu bé gái, nuôi một hai tháng bảo là nhận nuôi.”

 

dì nghĩ xem, liệu đời liệu nhiều như ?”

 

“Thật , dì cũng coi như một chuyện . Trong ngăn kéo thư phòng của dì, con thấy một con búp bê dán ngày sinh của gã hòa thượng.”

 

“Vậy nên khi tà thuật hại , con tráo lá sinh của với của con. Không thì… một kẻ chuyên g.i.ế.c cướp của như dễ đối phó đến thế.”

 

Dì Lý há miệng thở dốc, m.á.u từ khóe môi trào , ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng.

 

Có lẽ bà hiểu đêm nay sống nổi nữa.

 

Thế nhưng, khi c.h.ế.t, bà vẫn rít lên một câu cuối, giọng khàn khàn, tràn đầy uế tạp:

 

“Tao… tao sai chỗ nào chứ? Nếu tao nhặt chúng nó, chúng sớm c.h.ế.t ngoài đường !”

 

“Tao cho chúng thêm hai tháng sống yên , còn để mắt, tim, thận của chúng phục vụ khác sống tiếp! Tao cứu bao nhiêu mạng như , tao tội gì hả?”

 

ghê tởm phụ nữ đang hấp hối chân .

 

Cơn tức dâng lên, hất thẳng đĩa thức ăn còn bàn mặt bà , tháo tấm ngọc bội đeo nhiều năm, ném mạnh xuống đất.

 

“Rắc!”

 

Một tiếng thét đau đớn của đàn ông vang lên từ trong trung và miếng ngọc vỡ đôi.

 

Dì Lý mặc kệ cơn đau rát , bò lê đến bên mảnh ngọc vỡ, gào t.h.ả.m thiết:

 

“Con ơi… con trai bé bỏng của ơi!”

Loading...