Chạm Gió Nhớ Người - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-06-10 15:44:15
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiều buông xuống, bầu trời âm u giăng kín một màu xám tro u ám. Gió lạnh len lỏi qua từng nhành cây khô khốc, thổi nhẹ nhưng cứa rát vào da thịt, như muốn khơi dậy những điều đã bị lãng quên trong ký ức. Không gian nhuốm một vẻ lặng lẽ đến nao lòng.
Lâm An ngẩng đầu nhìn lên nền trời đã chẳng biết chuyển màu từ khi nào. Mây xám giăng đầy, xô đẩy nhau từng đợt như dòng cảm xúc hỗn độn trong cậu. Một ngày u ám… và một trái tim cũng đang mỏi mệt. Cậu siết chặt chiếc khăn choàng mỏng, cúi xuống quấn thêm cho Tiểu Thanh – đứa trẻ vẫn còn vô tư ngủ trong vòng tay, chẳng hay biết thế giới ngoài kia đang dần lạnh hơn.
Không ai báo trước, nhưng mưa nói đến là đến.
Từng giọt nhỏ rơi vội trên vai, như những tiếng thì thầm nhắc nhở: có những điều, dù cậu muốn quên, trời đất cũng sẽ nhắc lại. Lâm An khẽ thở ra, ôm chặt lấy Tiểu Thanh, đảo mắt nhìn quanh rồi định vội vàng tìm nơi trú ẩn.
Chỉ trong chưa đầy hai phút, cơn mưa đã trút xuống như trút cả bầu trời. Làn nước lạnh ngắt xối xả quất vào người, đường phố mờ mịt trong lớp màn nước trắng xóa. Cậu cuống quýt bước đi, sợ Tiểu Thanh bị cảm lạnh, nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy – một vòng tay ấm áp kéo cậu lại, ôm trọn vào lòng.
Lâm An sững người.
Lâu lắm rồi… rất lâu rồi, cậu không còn được ai ôm như thế. Thậm chí ngày cuối cùng chia tay, Trình Giang cũng chẳng hề chạm vào cậu. Anh rời đi một cách dứt khoát, không ngoảnh lại, để cậu mang theo những yêu thương tưởng chừng là giấc mộng chỉ có mình mình ở trong.
Vậy mà giờ đây, giữa cơn mưa, giữa cái lạnh cắt da, chỉ một cái ôm – dù là để che mưa – cũng khiến cậu run rẩy đến từng tế bào.
Con người ta, khi bị đẩy đến giới hạn, thường dễ dàng để lộ ra những yếu đuối vốn cố giấu. Và giây phút này, Lâm An chẳng còn đủ sức để kìm nén nữa. Cậu nghiêng đầu, thấy áo Trình Giang đã ướt sũng từ bao giờ. Vai anh dầm trong nước, mái tóc rối ướt đẫm, thế nhưng chiếc áo khoác vẫn được vắt trọn sang người cậu, như thể anh hoàn toàn không quan tâm đến bản thân.
Lâm An cố quay đi, cố gắng không để cảm xúc trào dâng, nhưng từng cử chỉ nhỏ ấy lại như một mũi kim bén ngót, âm thầm đ.â.m vào tim cậu.
Anh lúc nào cũng vậy… Luôn âm thầm, luôn dịu dàng, luôn chọn cách khiến người khác yên lòng mà không màng đến mình. Cậu biết anh quan tâm. Biết rất rõ. Nhưng chính sự quan tâm đó… lại khiến cậu lạc lối, khiến cậu chẳng thể nào bước tiếp được.
Đã chia xa rồi, đã buông tay rồi… cớ sao vẫn quay lại, cớ sao lại khiến trái tim cậu d.a.o động thêm một lần nữa?
Cậu ghét chính mình – ghét cái cảm giác còn yêu, còn thương, trong khi lý trí không ngừng gào thét: phải quên, phải dứt khoát. Nhưng trái tim lại chẳng nghe lời. Và vì thế, nước mắt bắt đầu lặng lẽ rơi xuống, tan vào cơn mưa.
Lâm An nhớ… nhớ đêm mưa năm đó, khi anh đứng ngoài ban công một mình che chắn. Cậu đã năn nỉ, đã lo lắng, vậy mà anh chỉ cười: “Nếu em bệnh, anh lại phải chăm. Nếu em ở đây, anh sẽ phải lo thêm. Em vào trong đi, ngoan nào.”
Khi ấy, Lâm An thấy mình thật may mắn. Giờ nghĩ lại, chỉ thấy trái tim tan vỡ.
Cậu chỉ tay về phía một mái hiên nhỏ phía xa, hét lên giữa tiếng mưa gào: “Tránh vào đó đi!” Nhưng giọng cậu khản đặc, bị nhấn chìm trong tiếng mưa lạnh buốt. Trình Giang vẫn không nói gì, chỉ kiên nhẫn kéo cậu vào nơi trú ẩn, che chắn cho cả hai. Tiểu Thanh trong vòng tay cậu vẫn khô ráo, ngủ say như chưa từng biết đến giông gió.
Lâm An thay đồ cho con, lau khô từng chút một, đôi tay cậu run lên vì lạnh lẫn xúc động. Xong xuôi, cậu mới ngồi lặng nhìn mưa, tâm trí trống rỗng như khoảng trời trước mặt.
Mưa luôn buồn như thế, ngày luôn tàn như thế sao?
Tiếng mưa rơi trên mái hiên đều đều như gõ nhịp cho một nỗi cô đơn khôn cùng. Và rồi, một bàn tay khẽ kéo cậu lại. Cái chạm nhẹ nhàng ấy, dù không cần mở mắt, Lâm An cũng biết là ai.
Hơn năm năm – những chạm khẽ đó đã thành thói quen khắc sâu trong da thịt.
Trình Giang lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mưa còn vương trên má cậu, dù góc áo anh đã ướt đẫm. Những cử chỉ cẩn thận, dịu dàng như thể đang cố xoa dịu đi mọi nỗi buốt giá, mọi vết nứt rạn trong lòng.
Vậy mà... sao tim cậu lại đau đến thế?
Anh không còn là gì nữa. Không còn là gì cả. Vậy thì tại sao một chút dịu dàng thôi, cũng khiến lòng cậu chao đảo?
Cậu siết chặt tay, run run gọi:
- Trình Giang…
Giọng cậu vỡ ra như hòa vào tiếng mưa, nhẹ đến mức gần như tan biến.
Và rồi, xuyên qua màn nước trắng xóa, anh đáp lại – từng từ như một vết khắc chậm rãi trên đá:
- Lâm An… anh xin lỗi…
***
Lâm An bước chầm chậm trên con đường nhỏ trở về nhà, chiếc ô lắc lư trong tay như mảnh vải mỏng chẳng thể ngăn nổi cơn lạnh len vào da thịt. Tiểu Thanh nằm ngoan ngoãn trong vòng tay cậu, hơi thở đều đặn như khúc ru khẽ khàng giữa thế giới ướt át và hỗn độn. Những ngọn đèn đường vẽ bóng họ xuống mặt đất loang loáng nước, kéo dài theo từng bước chân nặng nề như một ký ức cũ chưa từng dứt.
Cậu thoáng thấy bóng lưng Trình Giang khuất dần nơi ngã ba, vai áo anh ướt đẫm, từng giọt nước nhỏ tí tách rơi theo mỗi bước đi. Anh không quay đầu lại. Không hề ngoảnh nhìn. Nhưng những lời cuối cùng anh để lại vẫn như đang chấn động trong tâm trí Lâm An, vang vọng trong cõi lòng vốn tưởng đã nguội lạnh từ lâu. Tựa như có ai vừa ném một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến nước dậy sóng, xoáy tròn mãi không thôi.
Lâm An thầm hỏi… nếu như thời gian quay trở lại, nếu như cậu được lựa chọn một lần nữa—liệu cậu có chọn Trình Giang không?
Cậu khẽ cười, một nụ cười tự giễu đượm vị đắng, vang lên trong không gian tĩnh mịch như tiếng lá khô vỡ vụn dưới gót chân. Khi đẩy cánh cửa vào nhà, gió bất chợt lùa vào làm tấm rèm mỏng tung bay, kéo theo cả những xúc cảm tưởng chừng đã ngủ yên.
Chọn anh ư?
Tuổi trẻ của cậu đã từng quấn lấy anh như thể cả thế giới này chỉ tồn tại vì một người ấy. Đã từng ngu ngốc yêu anh, tin anh, tha thứ cho anh, rồi lại tự làm mình tổn thương. Những năm tháng ấy, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Và bây giờ, khi anh bất chợt trở về, lại nói đến thứ gọi là “xin lỗi”, “tha thứ”… Lâm An khép mắt lại, nơi n.g.ự.c trái bỗng nhói lên một cách dịu dàng đến lạ.
Phải rồi, người ta vẫn bảo rằng… ai yêu nhiều hơn thì sẽ yếu mềm hơn. Cậu cũng không ngoại lệ. Dù cho vết thương ấy có sâu bao nhiêu, nếu anh chịu dỗ dành, có lẽ cậu vẫn sẽ rơi vào vòng tay ấy một lần nữa—bởi đơn giản, trái tim chưa từng lành lặn.
Nhưng giữa họ bây giờ, không chỉ là một khoảng cách, mà là muôn trùng những điều không thể gọi tên. Thanh xuân ngày đó ngông cuồng mà mơ mộng, ai trao ai những tháng ngày tươi đẹp, ai bỏ rơi ai giữa lúc tim còn nồng cháy?
Bây giờ, khi cả hai đều đã bước qua giai đoạn hoang dại của đời mình, đã học cách sống yên ổn với cô đơn và im lặng… thì liệu ai còn có thể nhặt lại những mảnh vỡ của ngày xưa mà vá nên một giấc mộng mới?
Lâm An khẽ cúi đầu, tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của Tiểu Thanh đứa trẻ ngủ say như thể ngoài kia chưa từng có cơn mưa nào rơi. Tiểu Thanh là minh chứng của một điều đã từng tồn tại. Cũng là nút thắt không bao giờ gỡ được trong đời cậu. Sự tồn tại của đứa trẻ này là bằng chứng sống động nhất rằng… tình yêu kia đã một thời khắc cốt ghi tâm, rồi bị chôn vùi dưới lớp đất dày của thời gian.
Thế nhưng, cũng chính vì có Tiểu Thanh… cậu mới hiểu ra được, dù cho tình yêu ấy từng tàn nhẫn, từng khiến cậu rơi vào vực sâu của tuyệt vọng, thì giờ đây, nó đã hóa thành thứ mềm mại nhất, dịu dàng nhất trong cuộc đời cậu. Như một tấm vải mỏng, nâng niu những vết xước, xoa dịu những mất mát, chữa lành những phần đã từng tan vỡ.
Đi xa đến thế, lòng vẫn ước ao một lần được quay về—chỉ một lần thôi—trong vòng tay anh, như khi xưa từng có. Nhưng ước muốn chỉ là ước muốn. Anh có thế giới của anh, còn cậu thì đã học cách dựng nên thế giới cho riêng mình, với những nụ cười gượng, những đêm dài lặng thinh và cả một đứa bé biết ôm lấy cậu mỗi khi trời trở lạnh.
Tình cảm ấy, Lâm An đã buông tay từ rất lâu rồi. Giờ có nhấc lên, cũng chỉ thấy đầy tay là tro bụi, là sầu bi, là những điều không thể nói thành lời. Vậy mà trong tận cùng sâu thẳm, vẫn cứ muốn nắm lại, giữ lại… Dù biết rõ sẽ không bao giờ như cũ nữa.
Ai là người buông tay trước? Ai đã quay lưng đi trước? Trình Giang không phân biệt được sao?
Lâm An khẽ ngước nhìn ra khung cửa sổ mờ sương. Mưa đã tạnh. Gió cũng dừng lại rồi.
Sau cơn mưa, bầu trời chưa chắc đã bừng sáng, nhưng ít ra… ít ra thì mưa cũng đã dừng rồi, phải không?
Chẳng ai biết ngày mai có nắng hay không, nhưng chí ít là bây giờ, không còn ướt lạnh nữa.
***
Sự thật chứng minh rằng Trình Giang chưa bao giờ đùa cợt, ít nhất là không phải trong chuyện liên quan đến cậu—dù trước đây Lâm An vẫn hay tự dỗ lòng rằng những điều anh nói chỉ là qua loa, chỉ là thói quen ấm áp của một người đàn ông lịch thiệp. Nhưng rồi thời gian trôi đi, cậu bắt đầu nhận ra sự hiện diện của mình bên cạnh anh ngày một rõ ràng, nổi bật, đến mức không thể không bận tâm.
Như cái cách mà anh triệu tập cậu đến những cuộc họp quan trọng, chỉ để… sắp xếp tài liệu. Một việc tưởng chừng đơn giản, hoàn toàn có thể giao cho bất kỳ ai—như Linda chẳng hạn, người trợ lý luôn kề cận anh, ăn vận chỉn chu và điềm tĩnh đến mức khiến người khác nghĩ rằng cô sinh ra để đứng cạnh một người như anh. Ấy vậy mà Trình Giang lại cứ nhất quyết gọi Lâm An.
Không ít lần cậu thầm hỏi, Linda ở đó để làm gì? Chỉ để ngồi một góc như món đồ trang trí cao cấp, hay chỉ để chứng minh với cả phòng rằng: người được anh tin tưởng nhất là cậu—Lâm An, người không có địa vị, không có danh phận gì ngoài chức vụ nhỏ nhoi trong phòng hành chính.
Cậu đã phải chịu đựng hàng chục ánh mắt tò mò, soi mói, đôi khi là ác ý… chỉ để bưng trà, rót nước cho anh. Đó là chưa kể suốt cả cuộc họp, ánh mắt anh không rời khỏi cậu một giây nào. Ánh mắt xanh dương ấy—sắc lạnh như nước hồ thu, lại vô cùng chăm chú, khiến người khác khó lòng né tránh.
Lâm An ghét cảm giác bị theo dõi, ghét đến mức đã từng nghĩ đến việc mua tặng anh một cặp kính áp tròng, đổi màu khác đi cho đỡ… bức người. Nhưng rồi ý tưởng đó sớm bị chính cậu gạt bỏ. Bởi cậu nhận ra, chẳng có màu nào hợp với Trình Giang hơn sắc xanh thẳm ấy—một sắc màu vừa bí ẩn, vừa quyến rũ đến lạ lùng. Thay đổi nó… chỉ khiến đôi mắt ấy càng trở nên ma mị mà thôi.
Ấy là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng dẫu sao thì cũng chưa đủ để khiến trái tim cậu lỡ nhịp.
Cho đến một ngày đẹp trời, anh đột ngột gọi cậu đi ăn trưa. Không thông báo trước, không báo cáo gì sếp lớn, chỉ đơn giản là một tin nhắn cụt lủn: "Đi ăn với tôi."
Lâm An ngỡ ngàng. Đây là công việc làm thêm hay phần thưởng bí mật nào của phòng nhân sự không? Cậu lúng túng ngồi trước bàn đầy món ăn, cố gắng giữ phong thái nghiêm túc, trong khi tâm trí thì cứ lượn vòng vòng quanh Tiểu Thanh—không biết ở nhà có quấy khóc không, có chịu ngủ trưa không.
Cậu toan đứng lên xin phép ra về thì bị Trình Giang giữ lại, ép ăn bằng được. Bằng được! Anh không to tiếng, không hờn dỗi, chỉ là dùng ánh mắt như thể đang nói: “Không ăn thì tôi không cho về.” Và rốt cuộc, Lâm An đành ngoan ngoãn ăn hết những món không hề dễ tiêu hóa đó.
Kết quả là cả đêm hôm ấy, cậu trằn trọc vì đau dạ dày. Cơm của lãnh đạo, đúng là không dễ nuốt chút nào.
Lâm An nhiều lúc cảm thấy Trình Giang chẳng khác gì một cậu thiếu niên mới bước vào tình yêu lần đầu, ngốc nghếch và lóng ngóng. Không hoa, không quà, không tỏ tình kiểu mẫu, nhưng những biểu hiện lại chân thực và rõ ràng đến mức chẳng ai có thể phớt lờ. Anh cứ lặng lẽ bước vào cuộc sống của cậu, không cần lời hứa, không cần mời gọi… chỉ đơn giản là luôn có mặt.
Thế mà, cuối năm, cậu bất ngờ thấy tên mình được đề cao. Bảng tăng lương ghi rõ: hai bậc.
Cậu gần như c.h.ế.t lặng nhìn kết quả ấy. Cười không ra tiếng, nước mắt cũng chẳng biết nên rơi hay không.
Làm gì có ai chỉ vì bưng trà, rót nước, ăn cùng vài bữa mà được tưởng thưởng đến thế?
Nhưng rồi Lâm An cũng không nghĩ lâu. Dù sao thì công việc vẫn là công việc. Nếu người ta thấy cậu xứng đáng, thì cậu cũng không cần chối từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cham-gio-nho-nguoi/chuong-8.html.]
Hôm ấy, vừa đặt hộp cơm trưa lên bàn, chuẩn bị nhấm nháp chút yên bình sau một buổi sáng bận rộn, thì điện thoại đổ chuông. Màn hình hiển thị tên người gọi: Linda.
Lâm An chớp mắt, bắt máy.
- Linda? Có việc gì sao?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhỏ xíu, gần như thì thầm:
- Lâm An… xin lỗi nhưng cậu có thể đến đây không? Trình tổng đang sốt rất cao… Tôi đã khuyên mãi mà ngài không chịu để bác sĩ vào khám.
Cậu khựng lại. Một cảm giác bất an lập tức trào dâng như cơn gió lạnh tràn qua kẽ áo. Lâm An bỗng nhớ đến hôm trời đổ mưa, khi anh đứng dưới hiên chờ cậu, vai áo ướt đẫm, nhưng miệng vẫn nói cứng rằng không sao.
- Tôi hiểu rồi. Tôi đến ngay.
Cúp máy. Lâm An thở dài, nhìn hộp cơm vừa khui ra vẫn còn bốc khói, lặng lẽ đặt đôi đũa xuống.
Văn phòng của Trình Giang, Lâm An đã từng đặt chân đến không dưới mười lần. Nhưng lần này lại có gì đó thật khác. Không khí yên ắng đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Nhân viên thường ngày đông đúc cũng chỉ còn lác đác, phần lớn đã rời đi. Ánh đèn trong hành lang mờ dịu, không còn sắc trắng lạnh lùng thường thấy, như thể cả toà nhà cũng hiểu rằng hôm nay có điều gì đó bất ổn.
Lâm An bước đến trước cửa phòng, nơi Linda – trợ lý thân cận nhất của Trình Giang – đang đứng đợi với vẻ mặt đầy căng thẳng. Ánh mắt cô ấy thoáng sáng lên khi nhìn thấy cậu, nhưng lại nhanh chóng vụt tắt, nhường chỗ cho một sự lo lắng mơ hồ không thể giấu.
Cậu khẽ gật đầu chào Linda rồi liếc qua cánh cửa khép hờ trước mặt.
Linda nhìn cậu, lại nhìn xuống phần cháo được giữ ấm trong tay Lâm An, rồi hất nhẹ cằm, giọng khẩn khoản:
- Ngài ấy đang ở trong. Cậu… có thể vào xem giúp tôi được không? Khuyên ngài ấy một chút…
Câu nói ấy vang lên đầy tha thiết, khiến Lâm An chỉ còn biết mím môi gật đầu. Cậu biết Linda đang hiểu lầm về mối quan hệ giữa cậu và Trình Giang, nhưng lúc này chẳng cần thiết phải giải thích gì nữa. Có những chuyện càng nói lại càng rối, huống hồ… trong lòng cậu cũng mơ hồ không rõ cảm xúc của chính mình là gì.
Lâm An hít sâu một hơi, nhẹ nhàng giơ tay lên gõ cửa.
- Em vào được chứ?
Không có tiếng trả lời. Cậu ngỡ rằng anh đã ngủ thiếp đi, liền khẽ xoay tay nắm cửa, đẩy nhẹ.
Không gian bên trong tối dịu. Trình Giang vẫn thức, ngồi dựa vào ghế làm việc, nhưng dáng vẻ tiều tụy rõ rệt. Gương mặt anh tái nhợt, môi khô, mắt trũng sâu và lơ đãng, ánh nhìn không còn sự sắc bén thường thấy. Anh ngước lên nhìn cậu nhưng lại không tập trung, như thể đang nhìn xuyên qua Lâm An đến một thế giới xa vời nào đó.
Lâm An không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước lại gần. Trong giây phút ấy, cậu bỗng nhận ra: dù Trình Giang có là người lãnh đạo tài giỏi, có địa vị cao đến đâu, thì vào khoảnh khắc ốm yếu này… anh cũng chỉ là một con người cần được chăm sóc. Và đáng tiếc thay, anh lại chẳng giỏi trong việc ấy chút nào.
- Anh lại dầm mưa phải không? Không ăn gì mà uống thuốc… sao anh lại vô trách nhiệm với bản thân như vậy?
Vẫn không có tiếng đáp. Chỉ là im lặng. Nhưng không phải im lặng kiêu ngạo hay cố chấp, mà là sự im lặng mỏi mệt. Lâm An định thở dài, thì anh cất giọng – rất khẽ, nhưng lại khiến tim cậu như khựng lại:
- Bác sĩ nói là viêm phổi.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi lời trách mắng trên môi Lâm An như đông cứng lại. Cậu chớp mắt, trái tim đột nhiên siết chặt. Viêm phổi? Với người như Trình Giang – người bình thường đã hiếm khi bệnh – thì một khi đã đổ bệnh, mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ nhẹ nhàng. Lâm An bất giác nhớ lại đêm mưa hôm đó, nhớ ánh đèn đường phản chiếu lên tấm lưng ướt sũng của anh, nhớ đôi mắt anh quay đi thật nhanh khi cậu bắt gặp…
Một cơn đau buốt len qua ngực. Không… không phải vì còn yêu. Cậu tự nhủ. Chỉ là vì áy náy. Chỉ là vì có chút trách nhiệm… vì nếu hôm ấy cậu giữ anh lại, có lẽ…
- Viêm phổi sao?
Cậu vươn tay ra chạm vào trán anh. Nhiệt độ từ làn da ấy nóng đến mức khiến cậu giật mình – như thể không phải một con người mà là ngọn lửa sống đang ngồi trước mặt cậu.
- Trình Giang… anh điên rồi. Anh muốn thiêu đốt bản thân đến bao giờ nữa?
Cậu mím môi, ánh mắt bỗng trở nên cay xè. Sự uất ức trào lên trong lồng n.g.ự.c khiến cậu phải quay đi, che giấu cảm xúc đang vỡ vụn.
- Em đi tìm Linda… gọi bác sĩ.
- Em định bỏ đi à?
Một bàn tay ấm nóng – dù đang sốt – chợt giữ lấy cổ tay cậu. Cảm giác ấy, giống như lần đầu tiên tay họ chạm nhau trong hành lang công ty năm nào… rất gần, rất thật, và rất mềm yếu.
Lâm An lắc đầu, mỉm cười dịu dàng, như đang vỗ về chính mình:
- Em đi một chút, sẽ quay lại ngay thôi.
Cậu rời đi – như chạy trốn khỏi căn phòng, khỏi ánh mắt anh, khỏi chính trái tim mình. Nhưng dù có chạy nhanh đến đâu, cảm xúc cũng chẳng thể bị bỏ lại phía sau. Cậu chỉ nhớ duy nhất một điều: cái nắm tay vừa rồi… vẫn rất chặt.
Bác sĩ mà Linda gọi đến cuối cùng cũng xuất hiện, bắt gặp Lâm An đang gần như hấp tấp đi tìm người. Sau vài câu chào hỏi vội vàng, Lâm An hỏi ngay:
- Anh ấy thế nào rồi bác sĩ? Có… nghiêm trọng không?
- Cậu đừng quá lo. Trình tổng chỉ bị cảm sốt thông thường thôi.
- Cảm sốt?
Lâm An nhíu mày, không tin nổi vào tai mình. Cậu liếc về phía căn phòng kia, rồi lại nhìn bác sĩ:
- Nhưng anh ấy nói với tôi là… viêm phổi.
Vị bác sĩ ngẩn ra, rồi bật cười nhẹ, lắc đầu như đã quen với tính khí "quá đáng" của bệnh nhân kia.
- Không có viêm phổi gì cả. Cậu yên tâm, chỉ là sốt cao do thay đổi thời tiết. Nghỉ ngơi vài hôm là khoẻ.
Lâm An đứng c.h.ế.t lặng vài giây.
Cậu xoay người, quay trở lại căn phòng kia.
- Lâm An?
Giọng Trình Giang dịu dàng vang lên như gió mát. Nhưng với cậu lúc này, nó chẳng khác gì cơn lốc cuốn cả lòng tin.
Cậu dừng lại ngay cửa, siết c.h.ặ.t t.a.y rồi bước vào, giọng khẽ run:
- Viêm phổi? Anh thấy vui lắm phải không khi lừa em như vậy?
Cậu thật sự muốn gào lên, muốn ném bát cháo kia vào mặt anh, muốn hỏi xem trong lòng anh có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của người khác không. Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ hóa thành một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
- Anh lúc nào cũng như vậy… lúc nào cũng biết cách khiến em lo lắng, rồi lại bỏ mặc em với sự bối rối và đau lòng như một kẻ ngốc.
Cậu quay lưng bước đi, trái tim rối bời.
Không sao đâu. Không có cậu, Trình Giang sẽ không c.h.ế.t được.
Ngoài kia còn hàng tá người sẵn lòng vì anh, nguyện đứng ở vị trí cậu vừa đứng. Vậy tại sao… lại phải là cậu?
Tien
Cánh cửa khép lại sau lưng. Bên trong, ánh mắt Trình Giang dõi theo, đau đáu như muốn gọi cậu quay lại. Nhưng lần này… Lâm An đã thực sự bước ra, để lại một khoảng lặng buốt giá hơn cả cơn sốt trong căn phòng kia.