Nhìn chỗ  trống  bên cạnh phụ hoàng và mẫu hậu,  bỗng  dự cảm chẳng lành. 
Lúc , một tiểu thái giám hớt hải chạy  bẩm báo: "Bệ hạ, nương nương,  xong ! Công tử nhà Định Quốc Công ngất xỉu, hình như  tắt thở  ạ!" 
Hắn  lắp bắp, mặt mày tái mét,  quỳ xuống  ngã lộn nhào. 
Định Quốc Công vội vàng bày  vẻ mặt lo lắng, giả vờ tiến lên đỡ tiểu thái giám dậy. 
Hai  trao đổi ánh mắt, định dẫn quần thần đến cung Xuân Hòa ở hậu viện.
“Dừng ! Hậu cung là nơi trọng yếu,  quần thần  thể tự tiện xông ?" 
Ta định ngăn họ . Phụ hoàng ngây , cả buổi tiệc trở nên hỗn loạn,   mẫu hậu,  dám lên tiếng. 
Định Quốc Công nước mắt nước mũi tèm lem: "Bệ hạ, nương nương, con thần ngất xỉu ở cung Xuân Hòa, lão thần lo lắng quá, xin bệ hạ cho phép chúng thần đến xem ." 
Định Quốc Công nắm trong tay gần một nửa  triều thần,  sự kiên trì của lão, cả đám  hùng hổ kéo đến cung Xuân Hòa. 
Cửa cung mở toang, một đôi nam nữ ăn mặc xộc xệch đang   giường. 
Quần áo của hai  vứt vương vãi khắp nơi,  kỹ thì  là y phục của trưởng tỷ. 
Các lão thần đều là  tinh ranh, lúc   ai dám  lời nào. 
Mẫu hậu tức giận đến tím mặt. 
Tiếng ồn ào khiến đôi nam nữ  giường tỉnh giấc. 
Trịnh Văn Uyên hoảng hốt  run rẩy quỳ xuống đất: "Bệ hạ, nương nương, vi thần và trưởng công chúa thật lòng yêu , xin bệ hạ tác thành cho chúng thần." 
Trưởng tỷ sững sờ, vội vàng lấy chăn che , nhưng  bình tĩnh đến đáng sợ. 
Mẫu hậu cho lui hết quần thần, chỉ giữ  Định Quốc Công. 
Nắm quyền  nhiều năm,  bình tĩnh  Trịnh Văn Uyên đang quỳ  đất: “Ồ? Ngươi  bổn cung tác thành thế nào?" 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cham-rai-chuyen-minh/chuong-4.html.]
Trịnh Uyên Văn  nhích từng chút một đến bên chân phụ hoàng, coi như   thấy lời mẫu hậu .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Thưa bệ hạ, thần và công chúa tuy là lỡ lầm, nhưng thần vẫn  cưới một tiểu thư khuê các  thê tử. Công chúa   quả thật là  . Thần nguyện ý nạp công chúa  hậu viện, lập   , nhất định sẽ yêu thương, nâng niu  trong lòng bàn tay."
Lời  dứt,  khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo. 
Một tên thứ tử của Quốc Công phủ,  mà dám đòi công chúa của một nước   cho . 
"Tên hỗn xược! Ngươi dám vô lễ với công chúa và hoàng hậu!" 
Định Quốc Công tát Trịnh Uyên Văn ngã lăn  đất,   sang   lành với mẫu hậu: "Nương nương, con thần ăn  hàm hồ, mong  thứ . Ngày  khi nó đến ở rể, thần nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận."
 "Ở rể?" 
Trịnh Uyên Văn tức giận quát lên: "Nữ nhân thời đại các ,  khi thành   mất trinh tiết, chẳng khác nào đôi giày rách,  mà còn  tiểu gia  ở rể, hừ! Cho dù Chu Phi Yên là công chúa thì  ? Giờ , ngoài  , còn ai dám cưới nàng  nữa? Các   gả công chúa cho ,  còn  thêm ba trăm mẫu ruộng  của hồi môn mới đúng." 
Định Quốc Công run rẩy, quỳ sụp xuống đất.
Triều đại Đại Chu hiện do Hoàng hậu nắm quyền,   quyền lực sẽ chuyển giao cho Công chúa. 
Hắn  vốn định đưa một  con trai thứ  ngoài, chờ thời cơ thích hợp sẽ cho nhập cung, như  thì cả triều đình lẫn hậu cung đều   giúp đỡ.
Nào ngờ tên thứ tử     trời cao đất dày, chẳng những  Công chúa  , mà còn buông lời nhục mạ.
"Trịnh Văn Uyên." 
Trưởng tỷ bỗng lên tiếng, nàng hất tung chăn đệm, chỉ mặc áo lót mỏng manh tiến đến  mặt Trịnh Văn Uyên.
“Ta nhớ ngươi   nam nữ bình đẳng, nhưng tại  bây giờ ngươi  dùng trinh tiết để uy hiếp ?”
“Dùng đức hạnh của nữ nhân để ép buộc , thậm chí còn yêu cầu    của ngươi?”
Trịnh Văn Uyên cười, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo nói:
“Nàng chẳng phải thích  lời này ? Giống đám kỹ nữ hoặc là nữ nhân bình thường , họ cũng thích   ngâm thơ tình, chỉ một hai câu, họ  sẵn sàng trở thành  của .”
“Phi Yên, nàng cũng  tài học của , ngày    phong vương bái tướng, nàng  theo  chẳng  sẽ  hưởng vinh hoa phú quý  ?"