Ta  lượt gỡ từng ngón tay Tấn Diệp đang níu giữ: "Hoàng thượng, thần   hết là Hoàng hậu của dân chúng,  mới là của ."
 
Tấn Diệp như  tin: "Sẽ  , nàng  từng..."
 
Ánh mắt   về phía cái sân vuông vức , như  về những ngày còn nhỏ của  và Tấn Diệp.
 
 ,  từng,  từng  thực sự yêu .
 
Hắn ôn nhu như nước,  việc đều lấy   trọng, mùa xuân sẽ bất chấp ánh mắt của cung nhân, kiên quyết mang   bắt cá  sông. Tự tay nấu ăn cho .
 
Mùa hè sẽ đưa   tránh nóng, còn khi  ngủ say,  sẽ cầm quạt giấy bên cạnh  cả đêm, chỉ để   một giấc ngủ an lành.
 
Mùa đông,  sẽ dẫn   ngắm  rừng phong rực cháy khắp núi đồi, nơi  và  khắc ghi lời hẹn ước trăm năm.
 
Mùa đông giá rét, sợ  co ro,  sẽ hà   ấm, gửi đến Tấn Quốc Công phủ những chiếc áo choàng bằng nhung mềm mại, ấm áp.
 
Những khi  ốm đau,  dịu dàng mớm cho  từng viên mứt trái cây ngọt ngào. Hắn cho đốt khắp thành những màn pháo hoa rực rỡ, chỉ để mừng sinh thần .
...
Thế nhưng, tất cả những kỷ niệm  đẽ , tất cả đều vụt tắt ngay khoảnh khắc  nắm tay Chử Mộc Mộc,   cửa lớn tuyên bố hủy hôn với , biến  thành trò  cho khắp kinh thành.
 
Tất cả  tan biến.
 
"Bệ hạ, thần  cũng từng  một tình yêu chân thành dành cho , nhưng tất cả chỉ còn là dĩ vãng. Người dẫn Chử Mộc Mộc đến đây để hủy hôn, lẽ nào   từng nghĩ đến  , khi  ở Lâm Uyên Thành, ở Đại Lẫm,  sẽ  đối mặt với tất cả  ? Đêm  sinh Chiếu Nhi,  chỉ vin cớ Chử Mộc Mộc  khó, nhưng nếu trong lòng    dù chỉ một chút,    để  và Chiếu Nhi  khổ sở đợi chờ  suốt cả đêm dài như ..."
...
Ta càng , ánh mắt của Tấn Diệp càng dần vụt tắt   tia sáng: "Trẫm cứ tưởng, nàng thật sự  hề quan tâm."
 
Ta gật đầu: "Vâng,  để tâm. Nếu  thực lòng yêu một , sẽ     nạp , sẽ  để   vui đùa cùng mỹ nhân. Tấn Diệp,  sớm   còn yêu  nữa , kể từ cái ngày  nắm tay Chử Mộc Mộc đến hủy hôn với ,    còn yêu nữa."
 
"Vậy cớ ? Cớ  nàng vẫn cố chấp  Thái tử phi của trẫm?"
 
Ta che miệng, khẽ : "Tấn Diệp,   sai . Thần    Thái tử phi, còn việc là Thái tử phi của ai thì chẳng hề quan trọng."
 
Tấn Diệp ngã vật xuống đất, lẩm bẩm: "Thì  nàng sớm   cần trẫm nữa , sớm   cần."
 
Ta chậm rãi bước  cửa: "Hoàng thượng chỉ cần hạ chỉ nhường ngôi, là  thể  ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chan-ai/8.html.]
 
Các cung nhân cúi đầu tuân lệnh.
 
Chiếu Nhi giám quốc, vốn vì dân vì nước, các đại thần  một lời nghi vấn, cứ thế mà chấp nhận.
 
Tấn Diệp  hề kháng cự nhiều mà hạ chỉ thoái vị. Chuẩn  đưa các Thái phi đến Lĩnh Đông.
 
Chử Mộc Mộc vênh váo đắc ý đến cáo biệt .
 
Nhắc đến nàng ,  vẫn còn một món quà lớn  gửi tặng.
 
Sau khi Tiên đế và Thái hậu qua đời, Thái hậu từng nhắc đến một căn phòng trong cung, dặn  nhất định   xem một .
 
Ta  tìm Tấn Diệp,  thể   sớm  còn như xưa.
 
Ra lệnh cho lui hết  hầu hạ,  trao cho Tấn Diệp một miếng giẻ lau: "Đây là những vật mà phụ hoàng và mẫu hậu từng để . Mẫu hậu vẫn luôn  cho ai động , nay ngươi sắp  Lĩnh Đông, coi như là  tròn chữ hiếu  cuối ." 
 
Tấn Diệp  , ánh mắt đầy áy náy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy miếng giẻ, bắt đầu lau dọn khắp căn phòng. Ta lặng lẽ quan sát. Cho đến khi Tấn Diệp lấy  một chiếc thùng chứa đầy thư từ. Nhìn nét chữ  phần quen thuộc, tay Tấn Diệp run rẩy  giữ nổi.
 
Lúc đầu  cứ ngỡ thái hậu  cho hủy hết, nào ngờ bà  giữ . Đồ đạc trong rương rơi vãi khắp sàn. Ta định bước tới, nhưng Tấn Diệp  giận dữ quát lên: "Dừng ! Dừng !"
 
Hắn vội vàng nhặt những lá thư lên. Đó là những bức thư tình mà Chử Mộc Mộc gửi cho Tiên Hoàng. Giấy  ngả màu thời gian, nét chữ thì độc nhất vô nhị, đến nỗi  thể nào giả mạo .
 
"Tại ? Tại ? Rốt cuộc là vì ?"
 
Ta tiến đến, nắm lấy tay , khẽ : "Hoàng hậu nương nương và  thấy Hoàng thượng quá si mê nàng ,    Tiên đế đau lòng nên mới giấu giếm bấy lâu nay."
 
Tấn Diệp siết chặt lấy vai , lắc mạnh  ngừng: "Ngươi   là cố tình  ? Ngươi  trả thù trẫm,  đúng ? Nói !"
 
"Thật giả của những thứ , Hoàng thượng há hồ hồ  rõ. Dù giờ đây   còn yêu Hoàng thượng nữa, nhưng từ  đến nay, trong lòng  chỉ  duy nhất một  Hoàng thượng. Chưa từng  ai khác, Hoàng thượng vẫn luôn  điều đó mà,  ?"
 
Lời  như d.a.o găm, g.i.ế.c   thấy máu. Ta chỉ yêu  , dù giờ   còn tình cảm, nhưng trong tim chỉ từng  duy nhất một .
 
Chử Mộc Mộc, kẻ trèo cao đạp thấp, suýt nữa   lọt  mắt Tiên đế. Chỉ cần nghĩ đến đó là đủ hiểu .