Cận Ngữ Vi  chằm chằm  vẻ mặt lạnh lùng của Sở Uẩn Hề, trong mắt thoáng hiện sự  vui. Sở Uẩn Hề lúc    bại danh liệt trong giới giải trí,  chỉ  thể trụ  mà còn  nhà họ Mộc đuổi về nhà họ Sở.
Thế nhưng, dù rơi   cảnh khốn cùng như , cô  vẫn  thể giữ thái độ cao ngạo đó. Cận Ngữ Vi thật sự  hiểu, rốt cuộc ai  cho cô  sự tự tin và can đảm ?
Tuy nhiên, Cận Ngữ Vi nhanh chóng đè nén sự bất mãn trong lòng, vì cô nhớ đến mục đích  đến tìm Sở Uẩn Hề. Ánh mắt cô khẽ lóe lên, cố gắng tỏ  quan tâm:
“Cô Sở, chắc hẳn cuộc sống hiện tại của cô  dễ chịu chút nào nhỉ?”
Ngay từ khoảnh khắc Cận Ngữ Vi đến gần, Sở Uẩn Hề  chuẩn  sẵn tinh thần đón nhận những lời châm chọc, mỉa mai. Cô  ngước mắt  Cận Ngữ Vi, giọng điệu nhàn nhạt:
“Nếu cô Cận đến đây chỉ để xem  thảm hại thế nào, thì mời cô rời  ngay!  dù  vô dụng thế nào cũng vẫn là tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Sở.
Còn cô Cận thì , chẳng qua chỉ là một cô gái quê mùa thôi. Dù  ở nhờ nhà họ Dạ cũng   đổi  làn da ngăm đen, thô ráp của cô. Cô Cận thấy    đúng ?”
Cận Ngữ Vi  những lời sắc bén và  chút nể nang của Sở Uẩn Hề, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, như thể    tát một cái thật mạnh.
Cơn tức giận trong lòng như sóng dữ, gần như sắp phá vỡ lý trí của cô.  cô    thể nổi nóng lúc , thế là cô cố gắng hít thở sâu để điều chỉnh  cảm xúc.
Một lúc lâu , cô mới nặn  một nụ  gượng gạo:
“Cô Sở, cô hiểu lầm ,  thật sự   ý đến đây để chế nhạo cô.  chỉ cảm thấy chúng  cùng chung cảnh ngộ. Từ khi Mộc Tịch Vãn  nhà họ Mộc tìm về,  cảm thấy cuộc sống của   đảo lộn  .  nghĩ cô Sở cũng chẳng khá hơn là bao!”
Nghe những lời  của Cận Ngữ Vi, bàn tay cầm ly rượu của Sở Uẩn Hề bất giác siết chặt hơn.  , từ khi Mộc Tịch Vãn trở về, cô   chỉ mất  công việc trong giới giải trí mà còn  nhà họ Mộc nhẫn tâm đuổi  khỏi nhà. Những  bạn từng vây quanh, nịnh nọt, bợ đỡ cô , giờ đây đều tránh cô  như tránh tà, còn bỏ đá xuống giếng.
Tất cả những bất hạnh , đều là do Mộc Tịch Vãn! Nghĩ đến đây, Sở Uẩn Hề nghiến chặt răng, hận  thể lập tức khiến Mộc Tịch Vãn biến mất khỏi thế giới .
Cận Ngữ Vi nhạy bén nhận  sự phẫn nộ  thể che giấu của Sở Uẩn Hề, trong lòng  khỏi mừng thầm. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên,   Sở Uẩn Hề tiếp tục:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Cô Sở,   một tấm ảnh, là vô tình chụp  lúc  chương trình. Còn cụ thể nên xử lý thế nào thì   tùy cô quyết định!”
Nói , Cận Ngữ Vi dùng một tài khoản WeChat  từng lộ diện,  chút do dự gửi cho Sở Uẩn Hề một tấm ảnh.
Sở Uẩn Hề  tấm ảnh Cận Ngữ Vi gửi đến, cô   ngốc, Cận Ngữ Vi đây là  mượn d.a.o g.i.ế.c . Thế là cô   bức ảnh và :
“Cô Cận tính toán  thật, rõ ràng là  biến  thành công cụ của cô!”
Nghe lời chỉ trích của Sở Uẩn Hề, Cận Ngữ Vi cũng  vội biện minh, cô chỉ mỉm   Sở Uẩn Hề, đồng thời thong thả cất điện thoại  túi xách,  chậm rãi :
“ thật sự   ý đó, cô Sở đừng hiểu lầm.  dù   nữa, hiện tại ở nhà họ Dạ cũng coi như  một chỗ , hơn nữa còn  một công việc  định. Còn cô thì khác, ảnh   gửi cho cô ,    , tất cả là do cô quyết định!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chan-dong-thien-kim-gia-gioi-huyen-hoc-tro-ve-hao-mon/chuong-185-am-muu-cua-can-ngu-vi.html.]
Nói xong, Cận Ngữ Vi  nở một nụ  đầy ẩn ý với Sở Uẩn Hề,  cô  tao nhã xoay  rời . Cô  tin rằng, Sở Uẩn Hề tuyệt đối sẽ   ngơ với tấm ảnh . Bởi vì theo cô,  lúc nào nên coi thường lòng ghen tị của một  phụ nữ. Đặc biệt là một  phụ nữ lòng tự trọng cao,  cam chịu thua cuộc như Sở Uẩn Hề.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Mộc Tịch Vãn tạm biệt Dạ Mặc Diễm  lên xe của ba  về nhà. Dọc đường, Mộc Hoành Đào,  đang lái xe,   bao nhiêu  liếc  Mộc Tịch Vãn ở ghế  qua gương chiếu hậu.
Mộc Tịch Vãn nhanh chóng nhận  vẻ mặt    thôi của ba , cô bật  hỏi:
“Ba, ba  chuyện gì   ạ?”
Ngồi bên cạnh, Giang Tinh Mạn đương nhiên hiểu rõ sự rối rắm và giằng xé trong lòng chồng  lúc . Suốt cả buổi tiệc, sự chú ý của ông phần lớn đều tập trung  Dạ Mặc Diễm và Vãn Vãn. Ngay cả khi  khác  chuyện, ông cũng  chút lơ đãng.
“Vãn Vãn, con đừng để ý đến ba con, ông    !” Giang Tinh Mạn cố gắng phá vỡ  khí  phần ngượng ngùng, giọng bà  chút trách móc.
Mộc Hoành Đào  vợ  , trong lòng  khỏi dâng lên một cảm giác chán nản. Ông  tập trung lái xe,  giả vờ vô tình hỏi Mộc Tịch Vãn:
“Vãn Vãn, con và Dạ Mặc Diễm... hai đứa đang hẹn hò ?”
Lúc đầu, Mộc Hoành Đào chỉ nghi ngờ thái độ của Dạ Mặc Diễm đối với con gái .  suốt cả buổi tiệc, con gái ông phần lớn đều ở bên cạnh Dạ Mặc Diễm,  khí ngọt ngào và ánh mắt giao lưu giữa hai  khiến ông  thể  nghi ngờ.
Mộc Tịch Vãn  ba hỏi thẳng thắn như , đầu tiên là  ngạc nhiên, mặt cô lập tức ửng đỏ. Sau đó, như  hạ quyết tâm, cô nở một nụ  ngọt ngào mà quả quyết, nhẹ nhàng gật đầu với ba:
“Dạ, đúng  ạ, ba!”
Bên cạnh, Giang Tinh Mạn  con gái trả lời, đầu tiên là ngạc nhiên,  ngay  đó  mặt tràn đầy niềm vui  thể kiềm chế. Bà vội vàng  Mộc Tịch Vãn:
“Vãn Vãn, thật , chuyện từ khi nào  con?”
Mộc Tịch Vãn  ánh mắt đầy tò mò của ,  chút ngượng ngùng :
“Mới mấy ngày  thôi ạ, con  kịp  với ba !”
Bên , Mộc Hoành Đào mặt đầy bất lực, qua gương chiếu hậu lườm vợ một cái thật mạnh. Ông thật sự  hiểu, con gái sớm như    bạn trai, tại  vợ   tỏ  vui mừng đến thế, như thể mong con gái gả  ngay lập tức!
Mộc Hoành Đào hắng giọng, cố gắng  cho giọng   nghiêm túc hơn:
“Vãn Vãn, con bây giờ còn nhỏ, ba thấy chuyện  bạn trai  thể từ từ . Con cứ yên tâm ở nhà, ba  nuôi con cả đời cũng  vấn đề gì!”
Giang Tinh Mạn  chồng , bất mãn liếc ông một cái,   đầu, dịu dàng nắm tay Mộc Tịch Vãn:
“Vãn Vãn, con đừng  ba con , ông  chỉ là  nỡ để con rời xa gia đình quá sớm thôi.”