“Trời ơi, ngon quá  mất!” Hà Thư  húp bát canh nóng hổi  cảm thán: “Em cảm giác ăn xong bữa , chắc em đ.ấ.m phát c.h.ế.t luôn cả zombie  chứ!”
Nghiêm Húc tuy  khoa trương như Hà Thư, nhưng cũng gắp thêm mấy miếng vì thấy món ăn quá hấp dẫn.
Tổng đạo diễn của chương trình  lệnh: “Lần  chúng   đầu tư mạnh tay, mời hẳn diễn viên zombie chuyên nghiệp về đó! Mà  bọn  gan lì thế, chẳng thấy sợ hãi gì cả! Truyền lệnh xuống, bảo zombie diễn hung hãn lên cho , dọa bọn họ khiếp vía !”
“Hay là  để dành  một ít cho sáng mai ăn?” Lâm Thi Quý đề nghị, hai con gà to quá, mà cả hai  đàn ông trong đội đều  giữ dáng,  dám ăn thả ga, nên vẫn còn thừa khá nhiều.
“Ừ, giữ  , đêm nay đói bụng thì  bữa khuya cũng .” Tân Án vui vẻ đồng ý: “Hay là tối   bắt thêm ít bào ngư, sò huyết về nướng ăn khuya ha? Mọi  no ?”
“Đủ lắm , xin tha cho chúng em !” Tưởng Bạch Thanh cảm thấy chỉ cần   đồng ý, Tân Án chắc chắn sẽ thực hiện ngay ý tưởng , vội vàng ngăn : “Zombie sắp tới đó!”
Lúc  Tân Án mới để ý mặt trời  xuống thấp: “Ôi trời, mau  xem mặt trời lặn kìa! Năm  chúng  còn  cùng  ngắm hoàng hôn bao giờ đó!”
“Em cũng  tế bào lãng mạn đấy ?” Nghiêm Húc  cạnh Tân Án,  câu  liền  nhịn  mà trêu chọc.
“Đương nhiên !” Tân Án hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu  về phía chân trời rực rỡ.
Trong khi đội của Tân Án đang thảnh thơi ngắm hoàng hôn, thì đội bên      sự nhàn nhã đó. Đồng đội quá tệ khiến Lăng Hi  gánh hết  việc,  mệt  bực,  còn  nhóm lửa cho mấy cô nàng  nữa.
“Mau ăn nhanh , ăn xong chúng   về lều thôi.” Trần Tiệp  ăn   về phía mặt trời lặn, trong lòng càng lúc càng bất an.
“Bên  đang  gì ngoài đó ?” Trương Uyển Uyển để ý thấy năm  đội Tân Án đang  thành hàng ngang ngắm cảnh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Nhìn thấy Tân Án và Nghiêm Húc  sát vai , Trương Uyển Uyển vội dời ánh mắt  chỗ khác.
“Xem mặt trời lặn  mà,  lắm.” Lăng Hi thờ ơ đáp.
“Thật là rảnh rỗi mà, chỉ mong đến lúc đó bọn họ đừng   hỏng chuyện của chúng  là .” Trần Ngọc Lâm chua chát .
“Cô nghĩ chuyện đó  khả năng ?” Lăng Hi chẳng buồn ngẩng đầu lên mà đáp trả.
“Anh…!” Trần Ngọc Lâm hôm nay   Lăng Hi chặn họng   bao nhiêu , giận đến tím mặt: “Anh thích đội của bọn họ thế thì  qua nhập bọn với họ luôn , xem bọn họ  thèm chứa chấp  !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chan-dong-thien-kim-toan-nang-thu-nap-dan-em-trong-show-truyen-hinh/chuong-134-sap-vao-dem-1.html.]
“Được thôi, dù  đồng đội của  cũng ở bên đó mà,  qua đó cũng hợp lý thôi, cùng lắm thì  mắng cho vài câu, còn hơn là ở đây chịu đựng mấy .” Lăng Hi    dậy định  thật, nhưng  Từ Mực Thiến kéo tay giữ .
“Đừng  trẻ con nữa, đều là cùng một đội cả, đừng  chia rẽ  lúc .” Từ Mực Thiến luôn là    hòa giải  chuyện.
Trần Ngọc Lâm khinh khỉnh : “Đây   là chương trình trực tiếp,  gì  cứ việc nhờ tổ tiết mục cắt bỏ hết, cô đừng  phí lời khuyên giải nữa.”
Lăng Hi  lạnh đáp: “Được thôi, cái lều  là do  gia cố, cô  khinh thường thế thì lát nữa cô tự  kiếm lều khác mà ở  , còn đồ ăn cô đang ăn cũng là do  lặn biển bắt về, cô tự  bắt về trả cho  .”
“Anh…!” Trần Ngọc Lâm  ngờ Lăng Hi  ăn   khách khí như , nhưng cũng  dám một  rời , chỉ  thể trừng mắt  Lăng Hi đầy hằn học.
“Thôi  , đừng cãi  nữa. Trời sắp tối hẳn , tranh thủ ăn nhanh còn đóng cửa cài then cẩn thận.” Trương Uyển Uyển  hai  cãi , tâm trạng vốn  bất an  càng tệ hại hơn.
Sắc trời mỗi lúc một tối đen, đội của Tân Án cũng trở về phòng, cẩn thận đóng kín cửa.
Gian phòng hiện tại của họ rộng rãi hơn căn nhà cũ kỹ  đó của Tân Án  nhiều, thậm chí còn  cả nhà vệ sinh riêng. Chắc chắn là tổ chương trình đặc biệt chuẩn  cho họ, để     ngủ chen chúc.
Tuy  Tân Án ở bên cạnh, nhưng Tưởng Bạch Thanh và Lâm Thi Quý vẫn  khỏi cảm thấy căng thẳng. Cả hai đều cố tránh xa cửa sổ,  thấy Tân Án thò đầu  ngoài cửa sổ  ngó càng thêm sợ hãi.
“Tân Án,  là chị về chỗ ngủ  .” Tưởng Bạch Thanh thực sự chịu hết nổi sự thấp thỏm , lên tiếng nhắc nhở Tân Án.
“Rượu của chị  lấy !” Tân Án cuối cùng cũng nhớ  bình rượu   cất ở căn phòng cũ.
Nghe Tân Án còn   ngoài tìm rượu, Lâm Thi Quý suýt nữa quỳ xuống van xin: “Án tỷ,  là thôi  mà…”
“Bây giờ  uống thì còn cơ hội nào mà uống nữa, chị ngâm lâu lắm  đó,   cứ đợi chị một lát, chị  lấy về ngay.” Nói xong, Tân Án liền nhanh như cắt chạy vọt  ngoài, “Mọi  nhớ đóng cửa  nhé!”
Ở phía phòng bên , Từ Mực Thiến đang  bên cửa sổ  ngó xung quanh, bỗng nhiên một bóng  lao vụt qua, khiến cô giật  hét lên: “Á Á Á Á Á!!!!”
“Sao ?” Lăng Hi vội vàng chạy  : “Tân Án hả?”
 Lăng Hi chỉ kịp  thấy bóng lưng Tân Án khuất dạng.
“Cô    cố ý  đấy!” Từ Mực Thiến càng nghĩ càng thấy tức,  ngừng vỗ n.g.ự.c trấn tĩnh,  định  gần cửa sổ  tình hình bên ngoài thì  hét lên thất thanh: “Á Á Á Á!!!!”