Tiêu Tần lập tức dừng , hạ giọng:
“Vậy nên, em đừng  bất kỳ gánh nặng nào trong lòng.”
 cúi đầu,   gì.
Tiêu Tần rời khỏi chiếc ghế thấp, nửa quỳ  mặt : “Tiểu Tưởng, cho  một cơ hội nhé.”
“ chân em  lẽ cả đời cũng  lành  .”
Anh nghiêm túc  : “Thẩm Bất Tưởng, suy nghĩ của em  vấn đề  đấy.”
“Chân  ? Chỉ cần  cơ hội là  thể chữa khỏi, hơn nữa,  thích tất cả những gì thuộc về em, kể cả đôi chân .”
“Trong mắt , dù em  gì cũng là tuyệt vời nhất, chỉ cần em thở bên cạnh  thôi cũng  khiến  thấy em đáng yêu .”
“Và hơn nữa, … thích em từ lâu .”
Lời cuối như thì thầm.
Những lời của Tiêu Tần   câu  lãng mạn suông, mà là những lời hứa chắc chắn.
 lặng lẽ  , tay đặt lên đùi.
Anh từ từ cúi đầu, đặt trán lên mu bàn tay .
Như một con ch.ó lớn giả vờ ngoan ngoãn, cầu xin tình yêu từ chủ nhân.
Sau cuộc trò chuyện tối qua, Tiêu Tần dường như ngày càng tự nhiên hơn.
Ánh mắt   che giấu, như thể  thể xuyên thấu .
  biểu lộ cảm xúc gì, chỉ giản đơn  mặt : “Anh thật quá đáng  đấy.”
Tiêu Tần vui vẻ đeo chiếc túi  lưng: “Thực sự  thể rời mắt khỏi em.”
Bà  cần xới đất trồng cây trong vườn, nên  cao to  nhận nhiệm vụ.
   bờ ruộng, quan sát  từ  xuống : “Anh thật sự   chứ?”
Tiêu Tần mở to mắt: “Em   tin  khả năng của !”
Nói xong,  cố tình khoe cơ bắp  cánh tay.
Trước khi xuống ruộng, Tiêu Tần giúp  quét cỏ  gốc cây  trải tấm đệm mềm.
Anh lầm bầm liên tục: “Nói  mà, để em ở nhà thổi cơm còn hơn.”
Tiêu Tần đưa  một cốc nước đầy,     cố tình trêu: “ chỉ  đến đây thôi,   cho  đến ?”
Anh  dậy và xoa đầu : “Làm   , em    thì .”
“Được , bà xã,     .”
Chưa kịp đáp , Tiêu Tần  chạy vụt .
 nhặt một viên đá gần đó, ném về phía : “Anh cơ hội  thôi!”
Tiếng  đắc chí vang vọng khắp cánh đồng.
Không ngoài dự đoán,  một buổi chiều  việc, Tiêu Tần  mệt mỏi  dài  ghế sofa.
 vỗ vai : “Anh còn  ?”
Tiêu Tần kiên quyết giơ ngón cái lên: “Cho  thêm mảnh ruộng nữa,  vẫn ! Đàn ông     .”
 đẩy tay  xuống: “Bớt   nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chan-tinh-gia-doi/chuong-5-chan-tinh-gia-doi.html.]
Ở nhà bà ngoại đủ lâu, hôm   và Tiêu Tần   thành phố.
Anh  chắn  cửa nhà , vẻ mặt thất vọng: “Em sống ở đây ? Môi trường kém quá,  xa bệnh viện,  tiện chút nào.”
Căn nhà vốn  nhỏ, giờ Tiêu Tần  chắn  chịu nhúc nhích.
 bất lực: “Anh   gì?”
Ánh mắt  sáng lên ngay lập tức: “Chuyển về sống cùng  !”
 ngạc nhiên: “Gì cơ?”
Anh như nhận   lỡ lời, vội lắc đầu: “Ý    thế,   một căn hộ đang chuẩn  cho thuê,  thể cho em thuê.”
Chưa kịp từ chối, Tiêu Tần tiếp tục: “Hơn nữa,   hứa với bà ngoại sẽ chăm sóc em!”
Nhìn căn nhà hiện tại cũ kỹ, thời hạn thuê cũng sắp hết,  đắn đo: “Vậy tiền thuê,  vẫn trả theo giá thị trường nhé.”
Tiêu Tần gật đầu lia lịa như  ngay lập tức đóng gói đưa  .
 đẩy   ngoài: “Anh  lo việc của   ,  dọn xong sẽ gọi.”
Sau khi Tiêu Tần rời ,  thu dọn đồ đạc  hộp. Ánh mắt  lướt qua chiếc xe lăn góc phòng.
Gọi taxi và nhờ tài xế cho xe lăn  cốp. May mắn là xe lăn gấp gọn,  tiện lợi.
Đến công ty Thịnh Châu,   ở quầy lễ tân.
“Đây là đồ của Thịnh Châu.”
Nhân viên lễ tân mở to mắt: “Chị  cần lên tận nơi đưa cho giám đốc ?”
“Không cần , chị chỉ cần thông báo cho   là .”
 dùng gậy chống,  lưng chuẩn  rời .
Có lẽ do sàn  lau, gậy chống  trượt quá dễ,  suýt ngã về phía .
“A Tưởng?”
   , chỉ cố bước nhanh  khỏi đó.
Thịnh Châu chạy nhanh vài bước đuổi kịp: “A Tưởng, em  suy nghĩ kỹ ?”
 nghi ngờ  : “Gì cơ?”
Thịnh Châu ánh mắt rạng rỡ: “Lễ cưới   thể tổ chức …”
 rút tay : “Thịnh Châu, chúng   rõ ràng .”
Anh như  hiểu: “Gì cơ?”
  từng chữ: “Đám cưới   hủy, giữa chúng   còn bất kỳ mối quan hệ nào.”
Thịnh Châu ngỡ ngàng: “Không còn mối quan hệ? Cả thành phố A đều  em là vị hôn thê , em nghĩ  thể trốn  ?”
“Buông  , chân   gãy,  quên  ?”
Thịnh Châu hoảng loạn: “A Tưởng,   thể bù đắp. Chân em   do   hỏng.”
 nhắm mắt . Dù từng yêu, giờ chỉ còn  sự chán ghét.
“Đến giờ mà còn  dối,  sẽ kiện .”
Thịnh Châu  khẩy: “Kiện ? Em nghĩ cảnh sát sẽ tin em ?”