“A Tưởng,   nhớ em.”
“Em   ,  sẽ đối xử với em như .”
“Anh thật sự nhớ em, bác sĩ  gần đây em cần  tái khám.”
 thở dài: “Thịnh Châu,  thật đáng ghê tởm.”
 nâng gậy chống, đánh mạnh  chân  .
Rồi bước  khỏi nơi đầy ác cảm đó.
Sau khi gọi cho Tiêu Tần,  nhanh chóng xuất hiện  cửa phòng .
 ngạc nhiên: “Anh bay đến đây ?”
Tiêu Tần gắng thở: “Có thể  thế.”
Cuối cùng,    căn hộ   trống, lòng  bối rối.
“Đây là căn hộ  bảo  cho thuê  ?”
Tiêu Tần ngơ ngác gật đầu.
Căn hộ tuy  ở trung tâm thành phố nhưng giao thông thuận tiện và khá rộng rãi,  đến mức  ai  thuê.
 đặt hành lý xuống,  , thấy   lo lắng: “Có chuyện gì ?”
“Không  gì.”  cầm hành lý  nhà. “Ba nghìn mỗi tháng, thế nào?”
   tiếng trả lời,   thì thấy  há hốc miệng, ngạc nhiên.
Phải chăng  đưa giá quá cao?
Tiêu Tần  đơ một lúc  : “Ba nghìn mỗi tháng thì quá cao.”
Anh giả bộ suy nghĩ: “Anh nghĩ mỗi tháng năm trăm là hợp lý.”
  nhịn  hỏi: “Công ty ba    giao  quản lý ?”
Tiêu Tần bất ngờ khi  hỏi, suy nghĩ  : “Ba   chỉ   là con, nếu   đổi gì,  sẽ là  thừa kế duy nhất.”
 gật đầu im lặng.
Thật sự vất vả cho chú dì của .
Sau khi Tiêu Tần giúp  thu dọn xong,  tưởng  sẽ ở  ăn tối  mới , nhưng ,  chỉ  một lúc   dậy chuẩn  .
“Không ăn tối ?”  ngẩn , nhận      ngớ ngẩn.
Tiêu Tần nhanh chóng phản ứng, tiến đến gần : “Muốn  ở  ?”
 đẩy nhẹ đầu , mặt  đỏ, nhỏ giọng thúc giục: “Đi .”
Không    do chuyển nhà  ,  cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn.
Không còn mơ về Thịnh Châu nữa, con  sẽ trưởng thành theo thời gian.
Tình yêu sét đánh ngày xưa cuối cùng cũng  thời gian xóa nhòa.
Tất cả vết thương quá khứ đều   chữa lành và giải thoát.
Chưa bao giờ  cảm thấy nhẹ nhõm như lúc ,     sẵn sàng tiến về phía .
Sáng hôm ,  mới  lý do Tiêu Tần rời  sớm là  sống ngay đối diện nhà .
Sáng sớm, Tiêu Tần cầm bữa sáng, tươi  gõ cửa.
“Chắc em  ăn sáng,   mà. Anh  dậy sớm mua món em thích nhất ở cửa hàng đó, dù em  ăn  thì vẫn  đủ.”
 khoanh tay, nhướng mày trêu : “Yên tâm, dù  ăn no  cũng  ăn món  mang.”
Lời  khiến Tiêu Tần  vẻ lo lắng rõ rệt.
“Ha ha,  chỉ đùa thôi. Nếu em  ăn  thì thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chan-tinh-gia-doi/chuong-6-chan-tinh-gia-doi.html.]
  ,   dám  thẳng mắt .
Hừ,  mỗi  đến lúc quan trọng   nhút nhát thế?
 kéo tay  bắt buộc  thẳng: “  thật đấy.”
   rõ, nhưng tin Tiêu Tần sẽ hiểu.
Anh đột nhiên cảm thấy tương lai bừng sáng, suýt ôm  xoay vòng.
Rồi bất ngờ lùi bước, chỉnh trang phục nghiêm túc:
“Anh là Tiêu Tần, 24 tuổi, cao 1m86.”
“Không hút thuốc,  uống rượu,  tật  nào.”
“Gia đình khá giả,  gian gia đình  .”
“Cá nhân  thích con gái, tất nhiên nếu là em sinh  thì càng ...”
 thấy   càng lúc càng lạc đề, vội đưa tay bịt miệng: “Anh  gì thế?”
Tiêu Tần chớp mắt, im lặng.
 cảm thấy tay nóng rát, vội rút .
Anh vội hỏi: “Vậy em đồng ý ?”
 gật đầu, nhón chân hôn lên má : “Ừ, chúng  bên  .”
Kể từ khi đồng ý,  như bà  lớn.
Ngày hôm ,  dẫn  đến bệnh viện.
Bác sĩ Phong,  phụ trách chính, thấy  đến thì nghiêm khắc:
“Tại  mấy hôm   bảo cô đến tái khám mà  đến? Đó là chân cô chứ    khác.”
Anh  tận tâm với .
“  vài việc gấp, nhưng sẽ tới tái khám đúng hẹn.”
Ánh mắt bác sĩ dịu : “Thịnh tổng   cùng cô ?”
Ngay lúc đó, Tiêu Tần xách đồ  phòng.
Không    bác sĩ  .
“Bác sĩ Phong,    Thịnh tổng  gì, nhưng  và    chia tay . Đây là bạn trai mới của .”
Ánh bác sĩ lóe vẻ bất ngờ,  vỗ vai : “Chia tay là đúng đắn.”
Câu  khiến  ngỡ ngàng.
Tiêu Tần từ nét mặt lạnh lùng chuyển sang đắc ý.
Như  : “Xem ,   hơn Thịnh tổng nhiều!”
Gần đây  thấy   vẻ lo lắng.
Dù hỏi ,  cũng  chia sẻ, chỉ quấn quýt bên  như chú chó lớn tìm sự an .
Có lẽ những ngày qua ở cùng , những rắc rối cũ  tìm đến.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Làm   quên chìa khóa thế ?”
Mở cửa , nụ   biến mất ngay lập tức.
“Anh đến đây  gì?”
Thịnh Châu  ngoài, ánh mắt bùng cháy khi thấy :
“  nghi ngờ, hóa  em cặp kè với Tiêu thiếu gia, em  thể sống thiếu đàn ông ?”