Cháo Ngọt - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-11-01 06:50:33
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu óc Tiết Ấu Lăng trống rỗng.

Chu Triều ôm chặt lòng, xuyên qua lớp sơ mi mỏng manh, đôi tai đỏ bừng của Tiết Ấu Lăng dán sát lồng n.g.ự.c , nhịp tim mạnh mẽ vang lên từng tiếng—

Thình thịch, thình thịch.

Tim run lên, nhịp đập tăng vọt.

Tiết Ấu Lăng chậm nửa nhịp mới đưa tay lên n.g.ự.c , bất chợt phát hiện chỉ là nhịp tim của Chu Triều, mà còn là của chính cô.

Đập cùng một nhịp.

Chu Triều thấy rõ từng biểu cảm, từng động tác nhỏ của trong lòng. Anh khẽ , tiếng khiến cả lồng n.g.ự.c rung lên. Một lúc lâu , Chu Triều mới vuốt tóc Tiết Ấu Lăng, lòng bàn tay nóng rực, ánh mắt thẳng đôi mắt mơ hồ, ngơ ngác của cô.

Trước mặt bao , Chu Triều phóng khoáng, đến đỏ cả vành mắt.

Anh : “Anh thấy , câu trả lời của em.”

“Ấu Lăng, nhịp tim em đang rằng em cũng yêu .”

Tiết Ấu Lăng chớp mắt, giọt nước mắt lấp lánh như hạt châu rơi xuống từ hàng mi cong vút. Cô mấp máy môi như gì đó, nhưng thốt nên lời.

Bởi vì Chu Triều lùi một bước, đoạn cuối cùng của phông nền. Anh hít một sâu, như thể trấn định tâm tình, chậm rãi tiếp: “Thật lâu , một bạn sớm tâm ý của hỏi rằng, tại chỉ si mê một em?”

NHAL

Chu Triều chậm, như đang hồi tưởng, cũng như đang cố gắng dìu dắt Tiết Ấu Lăng còn rõ đầu đuôi. Anh chớp mắt, thấy ánh đèn, tóc cô lấp lánh như sợi tơ mảnh, bỗng dưng cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy: “Anh trả lời rằng…”

“Lúc còn trẻ, nên gặp quá kinh diễm.”

Huống chi, từ khi mới bắt đầu ký ức, em bá đạo chiếm lấy bộ tầm mắt của . Từ đó về , trong mắt chẳng còn ai khác nữa.

Chu Triều kẻ ngốc, những rung động tuổi thiếu nữ của Tiết Ấu Lăng đến chính cô còn chẳng nhận , nhưng thấu rõ ràng—

Tất cả sự tin tưởng và ỷ của cô, từ sớm, trao cả cho Chu Triều .

Khi Chu Triều chớm yêu, từng một quãng thời gian cảm xúc kỳ lạ dành cho Tiết Ấu Lăng. Trong mấy ngày mộng tinh đầu đời của thiếu niên , mỗi gặp Tiết Ấu Lăng, Chu Triều đều né tránh.

lúc đó, Tiết Ấu Lăng tưởng Chu Triều đang giận dỗi, nên dốc hết tâm tư dỗ dành

Thế là cô lén trèo tường nhà Chu Triều lúc nửa đêm.

Đó là một đêm đông giá rét, Chu Triều với lòng trống trải dạo trong vườn, đang nghĩ gì. Gió lạnh gào thét, khi kéo cổ áo định nhà thì bên góc tường bỗng vang lên một tiếng “bịch”.

Quen thuộc quá đỗi, cả tình tiết lẫn âm thanh.

Chu Triều giật giật khóe miệng bước tới, quả nhiên thấy cô gái đang lầm bầm c.h.ử.i rủa từ bụi hoa nhảy , tóc dính vài chiếc lá khô tròn xoe, đầu còn đậu một con bọ rùa đỏ tươi.

Chu Triều thấy thái dương giật giật đau.

Tiết Ấu Lăng nhanh nhẹn phủi lớp bùn đất dính tay, chẳng giữ hình tượng gì mà trừng mắt Chu Triều đang đơ tại chỗ, vươn tay : “Kéo một cái , ?”

“…” Chu Triều kéo cô , day day sống mũi, đó đầu chỉ cổng nhà : “Cửa để trưng ? Cậu nhà ? Trèo tường vui lắm hả?”

Tiết Ấu Lăng khúc khích, gãi đầu: “ định cổng chính mà, nhưng đột nhiên thấy trèo tường vẻ kích thích hơn.”

“…”

Chu Triều nghẹn họng. Còn kịp thêm gì thì Tiết Ấu Lăng đẩy , nghênh ngang thẳng biệt thự. Chu Triều bất đắc dĩ, đành theo .

Vừa nhà, Tiết Ấu Lăng ném xuống sofa, mặc bộ đồng phục trường quý tộc chỉnh sửa ngắn hơn, để lộ đôi chân trắng nõn, chói cả mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chao-ngot/chuong-20.html.]

Chu Triều khựng bước, ánh mắt tối , đang nghĩ gì. Nửa giây mới sực tỉnh, chộp lấy chiếc chăn ném lên cô: “Ngồi cho đàng hoàng, coi bộ dạng gì .”

Tiết Ấu Lăng giọng trầm bất ngờ của dọa giật , liền ngay ngắn . Cô về phía Chu Triều ở ghế sofa đối diện, mắt lấp lánh đầy mong đợi, siết chặt lấy tấm chăn: “… Dạo giận cái gì ?”

Chu Triều ngẩng đầu, chỉ tựa dựa lưng ghế mềm: “Không giận.”

Tiết Ấu Lăng mím môi, đột nhiên nghiêng sát gần, tức tối chất vấn: “Rõ ràng là đang tránh mặt !”

Khoảng cách bất ngờ rút ngắn khiến Chu Triều khựng . Anh mở mắt, thấy Tiết Ấu Lăng đang nắm lấy vạt áo , chỉ cách mặt đến hai tấc—và đôi tai mái tóc rối của đỏ dần từng chút một.

Sau đó, Tiết Ấu Lăng thấy Chu Triều như điện giật, lập tức bật lùi một bên, co góc sofa, ánh mắt cô như thể thấy dã thú ăn sống nuốt tươi .

Thiếu niên Chu Triều nghiến răng, xoa huyệt thái dương: “Cậu… Cậu tránh xa một chút! nhức đầu!”

“…” Lần đầu đối xử như , Tiết Ấu Lăng lặng thinh.

Một lúc lâu chẳng tiếng gì, Chu Triều lén nghiêng mắt liếc sang, thì thấy cô gái đang quỳ sofa, tay nắm chặt tấm chăn, vẻ mặt tủi , đôi mắt ngấn nước.

Tim Chu Triều chợt run lên, vội : “Cậu tủi cái gì chứ, mắng !”

Anh còn đỡ, xong Tiết Ấu Lăng kìm nữa. Đôi mắt cô đỏ ửng, hít mũi đưa tay đếm gì đó: “ tủi đang tính toán.”

Chu Triều hoảng hốt, nhích gần mà gì: “Tính… tính gì cơ?”

Tiết Ấu Lăng mím môi, xòe tay đếm kỹ từng món nợ cũ: “Tháng cào trầy tay , tháng với vì bà cứ khen mãi; mấy tháng nữa, hình như chỉ than phiền với Nguyệt Nguyệt một , vụ đó ở phòng game giành phần thưởng của cố ý.”

Cô nghiêm túc hồi tưởng từng “tội trạng”, kể khịt mũi mấy cái. Chu Triều lúc đầu còn thấy nghèn nghẹn trong lòng, giờ cho chỉ bật : “Còn gì nữa?”

“Còn gì nữa?” Tiết Ấu Lăng lườm một cái đầy giận dỗi: “Tuần đồn với bạn nữ lớp hai gì mờ ám là sai, nhưng thật sự thấy đưa nước cho cô mà!”

Chu Triều bật : “Cô nhét túi quần chạy mất, ? Sau đó còn mang rửa tay ?”

Tiết Ấu Lăng nghiêm túc nhớ , thấy đúng là như , bèn gật đầu, tiếp tục rà soát nợ cũ: “Vậy thì giận gì chứ? Là vì tuần giành sandwich của ? Hay vì tuần bảo mời ăn lẩu lén dùng thẻ trả tiền? Cái đó trách , mật khẩu thẻ đều giống , từ lâu , tại lười chịu đổi.”

Chu Triều đến mệt.

Tiết Ấu Lăng nhớ từng việc từng việc một, nhưng vẫn tìm lý do khiến Chu Triều hai ngày nay tránh như rắn rết. Cô chán nản, bực bội trừng mắt : “Rốt cuộc ? Vừa thấy là chạy, rủ cũng bảo khỏe, rốt cuộc gì sai thì chứ!”

“…” Chu Triều nhịn , bật tiếng khẽ đầy mỉa mai: “Cậu nghĩ mấy chục chuyện kể xem, thấy cần tự kiểm điểm ?”

Tiết Ấu Lăng mím môi ấm ức. Cô nghiến răng, giậm chân, nhào lên túm lấy tay Chu Triều: “ cần , rõ cho . Chúng quen từ nhỏ đến giờ, đối xử với thế là đơn phương bạo lực lạnh!”

Cô hùng hổ đến nên chẳng hề phát hiện Chu Triều bỗng cứng đờ , đầu ngón tay nắm lấy cũng khẽ run.

Một lúc , Chu Triều mới đầu, cô mà chỉ chăm chú tay cô đang nắm lấy tay :

“… lạnh nhạt với , chỉ là…”

Tim nặng trĩu, hiểu nhớ đến vài chuyện, Chu Triều c.ắ.n răng, ép bản trấn tĩnh, lúc mới ngẩng lên, giọng khô khốc: “Chỉ là… tâm trạng .”

“…” Tiết Ấu Lăng chớp mắt, một cảm xúc lạ lẫm thoáng qua trong lòng cô, nhưng kịp đọng , cô hờ hững gật đầu: “ hiểu.”

Chu Triều liếc mắt cô: “Cậu hiểu gì mà hiểu?”

Cô đáp bằng việc lôi từ túi áo một cái túi—

Đừng hiểu lầm, là cái túi bánh bao xá xíu.

Khóe môi Chu Triều khẽ giật.

 

Loading...