Khi đó, Tiêu Ngọc đang  trong phòng ,  ăn điểm tâm   đùa khoe khoang công lao. 
 
“Châu Châu, phu quân biểu hiện thế nào?” 
 
Ta  , ánh mắt phức tạp. 
 
“Đình Chi, đây   kế hoạch ban đầu của ngài, đúng ?” 
 
Tiêu Ngọc dừng tay đang cầm điểm tâm , thu  nụ , nghiêm túc  . 
 
“Châu Châu,     như nàng nghĩ . Vì , đừng suy nghĩ quá nhiều.  lầm của họ Viên càng nhiều, đối với  càng  lợi!” 
 
“Ta   ông nội  phụ  của . Cả đời bọn họ sống trọng tình trọng nghĩa, giữ lời hứa, đổi   gì? Đổi  sự nghi ngờ vô cớ, đổi  việc bách tính Tây Nam chịu khổ sở suốt nhiều năm. Ta  cho họ cơ hội, nhưng nàng  , Đại Nghiệp ngày nay đang nguy ngập, còn bọn họ vẫn chỉ để tâm đến cái ghế rồng  chân . Thật nực !” 
 
“Châu Châu, , Tiêu Ngọc, vốn là kẻ   giới hạn. Những lời trung quân ái quốc đối với  chỉ là trò . Tân đế bây giờ chính là do  tự tay chọn ,  nhất định  bằng  giá  loạn cục diện, bắt  tận mắt chứng kiến giang sơn họ Viên từng bước từng bước  chính bọn họ chôn vùi!” 
 
Nói đến đây, Tiêu Ngọc đưa tay vuốt lên chân mày . 
 
“Châu Châu, nàng  hối hận ?” 
 
Ta mỉm , tiếp tục nghịch chiếc bàn tính trong tay. 
 
“Tiêu Đình Chi, ngài   giới hạn, còn  thì ghi thù  dai. Nếu  ai phụ , dù chân trời góc bể,  cũng sẽ tìm  và nghiền nát !” 
 
“Cho nên, nếu một ngày ngài dám thất hứa,  nhất định sẽ g.i.ế.c ngài!” 
 
Người đàn ông  mặt bật  ha hả,  đó đột nhiên ôm chặt   lòng. 
 
“Châu Châu, chúng  quả thật là một đôi trời sinh!” 
 
Ba năm , Tiêu Ngọc dần kiểm soát  bộ chính quyền Đại Nghiệp, tân đế Viên Bồi   trở thành một con rối. 
 
Cùng lúc đó, vụ án Tướng quân Uy Viễn hai mươi năm   lật , những chứng cứ sót  từ hai mươi năm   trình lên triều đình. 
 
Tướng quân Uy Viễn  vu tội thông đồng với địch, vốn dĩ chỉ là một vở kịch do tiên đế tự  dàn dựng. 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Người  vẻ  thiết nhất với Giang gia, lão Phó Quốc Công,  chính là kẻ tiếp tay. Chính ông   tự tay đặt bức thư thông đồng với địch  thư phòng của Tướng quân Uy Viễn. 
 
Sự nghi ngờ vô cớ của bậc đế vương  chôn vùi hàng trăm mạng sống của phủ Tướng quân Uy Viễn. 
 
Dưới sự ép buộc của Tiêu Ngọc, hoàng đế buộc  hạ chiếu tạ tội, trả  sự trong sạch cho Giang gia. 
 
Đồng thời, hoàng đế cũng  chỉ dụ giáng tội Phó gia, tước bỏ tước vị của phụ  , giáng xuống  thứ dân, gia sản  sung công  bộ. 
 
Có lẽ đây chính là kết cục  nhất dành cho  phụ  tự phụ cả đời của . 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chau-ngoc/11-het.html.]
Sau khi Phó gia suy sụp, An Vương,   yên lặng bấy lâu,  đầu tiên gửi thiệp đến Tiêu Ngọc,  xin một thánh chỉ ban hôn. 
 
Người  khiến đích tỷ  đầu dám  lên chống đối, cuối cùng cũng  phụ tấm chân tình thuở thiếu thời của nàng. 
 
Không lâu , hoàng đế chủ động thoái vị, truyền ngôi cho Nhiếp Chính Vương Tiêu Ngọc. 
 
Tân đế  lên ngôi, tin chiến sự từ biên giới báo về: Đại Kim xâm lược. 
 
Do những hành động sai lầm  ngừng của họ Viên, trong triều sớm   còn nhiều võ tướng tài giỏi để trọng dụng. 
 
Sau khi cân nhắc, Tiêu Ngọc chuẩn   chinh  trận, nhưng   và các triều thần kiên quyết ngăn cản. 
 
Kết cục 
 
Hai tháng , tin từ biên giới báo về. 
 
Đại Nghiệp đại thắng! 
 
Bách tính khắp Đại Nghiệp  ngừng ca tụng, vị tướng quân giành  chiến thắng vang dội    là một nữ tướng tay cầm hồng  thương! 
 
Nhìn tờ báo thắng trận trong tay,   kìm  mà nước mắt rơi lã chã. 
 
Nhiều năm , nữ nhi kiều diễm yêu thích múa đao luyện kiếm  cuối cùng  can đảm tìm   mục tiêu ban đầu của ! 
 
A nương tuy xuất  từ Giang gia – một gia tộc võ tướng, nhưng từ nhỏ thể chất yếu ớt,  giỏi việc múa đao luyện kiếm  hành quân đánh trận. Trái , đích mẫu    khác! 
 
 , tại  nữ tử  thể  chiến trường, bảo vệ gia quốc và tranh đoạt công danh? 
 
Vì thế,  khi  A nương đồng ý,   giao quân Giang gia  tái lập cho đích mẫu, đồng thời giao việc kinh doanh ở Tây Nam cho A nương phụ trách. 
 
Sau khi chiến tranh kết thúc, Tiêu Ngọc hạ chỉ phong đích mẫu  Hồng Anh Tướng Quân, trấn thủ biên cương. 
 
Đích mẫu đích  đến Tây Nam, đưa  bộ gia đình Giang gia trở về. 
 
Tiêu Ngọc vốn  khôi phục tước vị An Viễn Hầu, nhưng vị lão nhân tuy  già nhưng tinh thần phấn chấn   từ chối. 
 
Sau đó, cả gia tộc Giang gia chuyển đến Giang Nam sinh sống! 
 
Ta khoác   phượng bào,   cổng thành  bóng lưng đích mẫu cưỡi ngựa  xa,  kìm  mà thốt lên. 
 
“Thật ,   con,  cũng  thể  , đúng ?” 
 
Người phía  khoác áo choàng lên  , vẫn như  đầu gặp mặt, mỉm  . 
 
“Châu Châu, chẳng  là nàng khiến  cam tâm tình nguyện bước  cuộc cờ  ?” 
 
( Hết )