Anh xong cũng chẳng thèm quan tâm hiểu gì ko liền trưng bộ mặt lạnh lùng tay cầm vô lăng tiếp tục cho xe chạy. tuy ko hiểu đang với gì nhưng cũng ko dám hỏi đành im lặng mà đó, mãi một lúc trong đầu cứ lập câu thành phố HCM của mấy thì mới nghiệm ý đang gì liền lập tức vui vẻ mà hỏi
--Ý là cũng đang chạy lên thành phố đúng ?
Lần đánh mắt sang to thành tiếng lộ hàm răng trắng đều
--Xem cô cũng thông minh nhỉ,chỉ điều bộ não xử lý thông tin chậm thôi.
--Anh đang khen mỉa mai đó
--Chuyện, im nhiều quá.
Thế là im bặt tự dưng thấy lời uy lực dễ sợ,mà thêm cơ thể đang đau nhức cộng thêm mệt mỏi nên thế là gì nữa, hai mắt híp ngủ lúc nào ko luôn,...đến khi đang mơ màng thì chợt vỗ vỗ vai mấy cái giật mở mắt
--Con gái con lứa gì ngủ đến mức chảy ke tùm lum,gớm c.h.ế.t .
chê nên dù đang sực xừ vì mới ngủ dậy nhưng vẫn vô thức đưa tay lên mặt mà chùi ,ai dè hoá nào đó đang cố ý châm chọc.
Thấy tỉnh nên tiếp.
--Tới cầu X ,giờ cô ?
--Cầu X là ở chỗ nào?
Thật từ quê mới lên nên là ,mà dường như trả lời xong dường như mất kiên nhẫn thì ,đang chuyện bình thường cái đổi tông liền
--Cô nhanh ko thôi đá cô văng xuống nước là cô cầu X ở chỗ nào liền đấy
Biết quạo nên liền im mở điện thoại thật nhanh lên xem tin nhắn của con Trang lúc nãy đó mới trả lời
--Dạ chở bến xe miền tây nha, bạn đón
--Lắm chuyện
Xe bắt đầu chạy tiếp,Trước mắt bây giờ cảnh vật bắt đầu lạ lẫm là nhà cao tầng ko thôi,với dân ở đây cũng đông dân cư lắm,đường xá ko ngớt qua ,lo ngắm đường xém tý mà quên , bấm con Trang gọi nó
--Alo mày lên ?
--Tao tới ,mày rướt tao nha.
--Ừ mày ngay quầy vé về bến tre cho tao dễ kiếm mày
--Ừ ừ,mày tao đợi
Xe dừng bên đường, thoáng thấy chữ Bến xe miền tây liền vô cùng mừng rở ,định mở cửa xe nhưng tay liền chặn với .
Anh lớn tiếng
--Ngồi im chạy qua luôn. Lúa như cô mà đây chắc tới nữa đêm còn băng qua đường .
Nghe đành ỉu xìu vì ngẩm thì phần đúng, ngoài đường bây giờ thiệt sự là nhiều xe chạy,chúng nối đuôi thành từng hàng dài theo 2 hướng, mà lóng ngóng bước xuống đường thì ko khéo xe nó hốt luôn chứ chắng đùa.Thế là đành im lặng nhờ sự giúp đỡ của tiếp. Nhìn lái xe, bất giác vô thức khoé môi khẽ mỉm , Tuy là lạnh lùng chảnh chó khó ưa xíu nhưng giúp đở cũng tận tình ý.. cẩn thận dừng đúng ngay phòng bán vé mới bảo xuống còn dặn dò
--Này im đấy mà gọi bạn cô rướt , phức tạp lắm bậy bắt cô liền đấy
-- hiểu cảm ơn nha
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chay-tron-chong-cu/chuong-14.html.]
Anh đáp lời nửa liền láy xe rời , nhưngười trông giây lát thấy xe lùi ,hạ kính xe xuống, chìa mặt tấm danh nhỏ, giọng ko lớn ko nhỏ như chỉ đủ để nge
--Đây là sđt của ,1tháng thì gọi trả công nhé, đợi
Anh xong còn cố tình đá mắt về hướng một cái mới rời phút chốc khuôn mặt trở nên đỏ bừng, vì đủ thông minh để hiểu ý tứ trong câu của là gì, ánh mắt xuống tờ danh trong tay lẩm nhẩm
🗒Giám đốc tài chính
Đỗ Thiên Phúc
📞097999****
Đang đ́́ọc điện thoại của thì chợt điện thoại trong túi reo.là con Trang
--Alo mày lên đang nhỏ?
--Tao đang ngay phòng vé xe ?
--Ờ ờ tao thấy để tao chạy .
Chưa đầy 5 p là con Trang đổ xe mặt , mà nếu kỷ khi còn ko nhận nó đấy, mới lên thành phố mấy ngày mà nó xinh lắm.mặc váy chạy xe taiga sịn.
Trông đực , con Trang liền hạ cặp kính xuống, nó lớn
--Ê lên xe ,mày hoài mòn nhan sắc tao đấy
--Ừa, mày xinh tao nhận ko đấy.
-Chuyệnn.
Con Trang chở chạy vòng hướng lúc nảy lên vòng con hẻm nó dừng xe
--Xuống , là phòng trọ tao ở đó, chật xíu mà mày ráng vài tháng nửa tiền tao thuê chung cư ở .
bước xuống xung quanh,đúng là phòng nó ở nhỏ so với mấy phòng khác nhưng củng lắm
--Phòng mày?
--Ừ mày đem đồ ,để đồ gác đấy, tắm . tao mua đồ ăn về ăn.
Nói xog là con Trang nó chạy xe ngay, cũng trong xếp quần áo để gọn gàng tắm
..Từ nay ở một nơi khác , còn là con Vy suốt ngày ngta đày đạ nửa, tự nhũ từ đây sẽ đổi,cố lên...
.. ở với con Trang nửa tháng cho cơ thể bình phục hẳn các vết thương, hằng ngày chỉ việc lo cơm nước với giặc giũ phụ nó thôi,thời gian còn cũng rảnh nên đ.â.m chán,thế là nảy ý định ,mà nghỉ tới thôi hăng lắm cho nên đến chiều thấy nó về, ăn tối xog 2đứa đang xem tivi là liền với nó
-Trang tao định đấy,mày thấy ?
Nó liền đánh mắt qua một lúc mới quan tâm hỏi
--Mày khoẻ mà đòi ?
--Khoẻ , ở nhà riết tao cuồng tay chân lắm.
Nó ngập ngừng hồi lâu, dò ý trả lời
--Ờ mà từ hôm mày lên tới nay sợ mày ngại nên tao ko hỏi,định cho mày ở thoải mái tính , ruốc cuộc tại mày trốn lên đây