Trường ko trả lời nó,tay chuyển động vặn chốt mở cửa ,bên ngoài cửa là Phúc và con Trang bước sự ngỡ ngàng của
Bà Vân thấy bọn họ bước nhà một cách tự nhiên bà liền kích động, bà sấn tới chỉ tay mặt Phúc và trang oang oang cái giọng chát chúa
--Bọn mày là ai? ai cho chúng bây cái quyền bước vô nhà tao? cút cút hết ngoài. Định đây chó hùa ?
Bà chửi dứt lời, thấy con Trang cũng , nó trợn mắt chẳng chút kiên nể, nó hung hăng tới chắc định cãi tay đôi với bà nhưng kế bên Phúc nắm tay nó , lên tiếng với bà Vân
--Nếu đúng là nhà của bà thì mời chúng cũng chẳng tới nên bà cần đuổi. Tiện thể cũng báo để cho bà chuẩn sẵn tinh thần luôn.Để một lúc nữa cũng ko kịp.
Bà Vân Phúc cho mà tức giận đến độ tím cả , bà cứ thở dốc,đưa tay chỉ thẳng mặt Phúc gào mồm lên chửi
--Địt mày hù ai thằng chó, tin tao báo công an còng đầu cảm đám tụi mày hả.Đã nghèo hèn, còn vênh váo ? đến lúc tù ở đừng than trách nha cái lũ khốn nạn
Lần thì con Trang nó nhịn , bên cạnh Trường và Phúc nó liền nhào đến phản bác bà
---Bà chê ai nghèo hèn hả? Nói xem.
Bà Vân dõng mỏ chửi
--Tao chửi tụi bây đó. Điếc ?
Con Trang bật lớn
-- là già nên lú, ngu mà tỏ nguy hiểm. chỉ một mà chẳng mười. Bà chửi ,đến một lúc nữa thì sẽ ai nghèo còn hèn nhé. Liu liu bà già.
...
Cả hai bên xảy hỗn chiến, vẫn ngừng chửi rủa chỉ Trường con Ngọc là im lặng hóng chuyện.
Cho đến khi ồn ào quá mức và chẳng ai chịu nhường nhịn ai thì Trường mới lên tiếng bảo im lặng thì hai bên mới thật sự ngậm miệng .
Khi tất cả rơi sự im lặng, Trường khẽ buông , bước chân thẳng tắp, gương mặt nghiêm túc đến đáng sợ thẳng chỗ con Ngọc đang . Anh nó, trầm giọng hỏi một câu
--Ngọc? Có đúng là em mất ?
Trước câu hỏi đột ngột của ? bất chợt sững cả , vì nếu nhớ lầm nhớ con Ngọc nó mất, tại hôm nay còn hỏi như ? chẳng lẽ nào?...
đảo mắt một vòng căn phòng, quan sát sắc mặt từng , gương mặt con Ngọc khi hỏi thì lập tức sượng , Phúc con Trang đều đang bình tỉnh….Duy chỉ bà Vân xong là tái , bà thụt lùi mãi phía như đang né tránh điều gì đó.. khi con Ngọc sợ sệt, sang bà Vân, thấy bà Vân ngay lập tức thẳng và trợn mắt ngược nó như đang ám hiệu điều gì đó.
Rồi con Ngọc sang chúng , ánh mắt dừng nơi Trường, hai tay nó bối rối đang xen và liên tục xâu xé…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chay-tron-chong-cu/chuong-61.html.]
-Sao trả lời hả Ngọc, em mất còn em vẫn thể trả lời ?
Trường bất chợt quát lớn cả đám giật , con Ngọc thì tái cả mặt, giọng nó run sợ tới mức nghẹn trông đến tội trả lời
--Cậu.. em hiểu? Mẹ ... em mất mà ...
Ngọc xong thấy dường như giữ bình tĩnh nữa hiểu con Ngọc trả lời gi là sai mà ngay lập tức tâm tư cũng biến đổi khác thường? nó lạnh lùng đó hất mặt phía ngoài và gằn từng chữ lạnh lẽo
--Vậy ? Mẹ em c.h.ế.t em cho rõ xem ngoài đó là ai?
Sau khi Trường dứt lời, ánh mắt đều đổ dồn về phía cánh cửa thấy Phúc nháy mắt như hiệu bên ngoài khiến cả một phòng khách ngập tràn khí căng thẳng.
Bên ngoài một phụ nữ ăn mặc bình thường, gương mặt khắc khổ dù lớn tuổi là bao nhiêu nhưng nếp nhăn hằn sâu mặt nhiều
nhưng một điều bất ngờ hơn là bà , giống với con Ngọc ,hai gương mặt chẳng sai một nét chỉ khác là đàn bà lớn tuổi còn con Ngọc thì là gái mới lớn
Chợt dấy lên một suy nghĩ...chẳng lẽ bà là là là ...trong lòng suy nghĩ tới đó thôi khiến hốt hoảng bật dậy và khi bà thấy hai tay bà đan run rẩy, mặt như căng thẳng tột độ
Lúc Trường về phía con Ngọc mà hỏi nó một nữa
-Em thấy bà quen ?
Khoảnh khắc con Ngọc trả lời nữa, mắt nó rưng rưng đong đầy nước, nó chạy nhanh lấy đàn bà mà ôm chầm lấy ,dường như giây phút nó thấy tình hình con nó bình an nên nó ôm nó mừng rỡ lắp bắp khuôn miệng nức nở
--Mẹ... Mẹ khỏi ?ai cứu hả ?
Người đàn bà cũng ôm vội lấy con Ngọc. Hai hàng nước mắt lăn dài hai bên má gây, đôi tay vỗ vỗ lưng nó mà thấy thương
Giọng bà cũng nghèn nghẹn chỉ tay về phía Trường
---Là của Trường ---là của Trường đấy con
Bà xong đẩy con Ngọc đó về hướng Phúc và con Trang như cảm thấy ơn họ . theo mà tự nhiên hiểu cũng theo luôn .
Bây giờ chuyện dần lộ , Trường chầm chậm sang đối diện bà Vân gương mặt cau mày giận dữ lên tiếng
--Bây giờ bà còn gì để ?
Từ giây phút đàn bà lạ đó xuất hiện bà Vân còn những vẽ mặt hống hách dáng vẻ sang trọng tự cao nữa ,trong khoảnh khắc Bà Vân như con mèo nhỏ ướt mưa chẳng còn xù lông bảo vệ lấy
Bà thụp xuống ánh mắt tỏ vẻ bất lực nhưng lời vẫn còn mạnh mẽ lắm
---Tụi bây âm mưu hại tao đúng ?Con Ngọc mày là thứ phản chủ uổng công tao cho mày từ li từ tí tại mày vẫn theo phe thằng ch.ó đó hả ?? Mày .