Bỗng nhiên, từ bên cạnh truyền đến tiếng động lớn như đồ đạc đang  lục tung.
 nhíu mày   ngoài từ ban công bếp, lập tức thấy mấy  đàn ông   nhà , ai nấy đều  vẻ mặt âm trầm,   đang tìm gì.
"Camera giám sát cho thấy cô    cổng khu biệt thự  và  từng  ngoài."
"Chắc chắn  vẫn còn ở trong khu biệt thự ."
"Trong phòng  phòng nào  khóa ? Phá khóa  xem!"
"Thẩm tổng  chậm nhất là ngày mai  dẫn  về!"
Hơi thở  chợt nghẹn , lùi vội mấy bước, gần như là phản xạ  điều kiện mà chạy thẳng  phòng vệ sinh.
Cho đến khi lưng tựa  tường,  mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Thế nhưng hai chân vẫn  ngừng run rẩy,  lỗ chân lông đều dựng  lên.
 ngẩng đầu   gương.
Mặt  tái mét, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thật  ngờ Thẩm Lận  tìm  đến đây.
   mà,    dễ dàng bỏ qua cho  như .
Cái tên điên ...
"Cô  ?"
Một giọng nam vang lên  đỉnh đầu.
 hoảng hốt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tạ Chiêu.
Đối phương đánh giá : "Không khỏe ?"
 gượng : "Không ... Bị hạ đường huyết thôi."
Nói xong,  định  dậy, nhưng chân tay  mềm nhũn.
Trong khoảnh khắc lảo đảo, Tạ Chiêu thuận tay đỡ  một cái.
Cánh tay   vòng qua eo , rắn chắc và mạnh mẽ.
Đầu mũi truyền đến một mùi hương thoang thoảng.
Không giống mùi gỗ tuyết tùng lạnh lẽo khó với tới   Thẩm Lận, mùi hương của Tạ Chiêu dịu nhẹ hơn, giống như ánh nắng ấm áp đầu tiên  cơn mưa.
"Ăn chút kẹo ."
 còn  kịp phản ứng, một viên sô cô la   nhét  miệng .
Tạ Chiêu nhíu mày dặn dò: "Hôm qua    với cô  mà?"
"  nếu  dậy muộn, cô  thể tự ăn sáng ,  cần đợi ."
Vị ngọt của sô cô la lan tỏa khắp đầu lưỡi.
Ngay khi  cứ nghĩ cuộc đời  chỉ còn  vị đắng,   đỡ  đến ghế sofa, tiện tay rót cho  một cốc nước nóng.
Nhịp tim  dần  định .
Tạ Chiêu   tiếp: "Cô cứ nghỉ ngơi cho  ."
"Lát nữa sẽ  một cô giúp việc đến, cô nhớ giới thiệu tình hình trong nhà và những món  kiêng kỵ cho cô  ."
 cầm cốc nước ngẩn : "Anh  đổi  giúp việc ạ?"
Anh  tùy tiện : "Một  cô  dọn dẹp,   chợ,  nấu cơm,  sợ cô   xuể."
 cuống quýt, vội vàng ngắt lời  : "   ! Thật đấy!"
"Lương  thể ít  một chút! Anh  ăn món gì,  đều  thể học!"
" mấy ngày    thể đừng đuổi   !"
Nếu bước  khỏi cánh cửa ,  sẽ vĩnh viễn  bao giờ  hít thở  khí trong lành nữa.
Tạ Chiêu sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chay-tron-khoi-long-son-cua-anh-trai-ke/chuong-5.html.]
Mãi lâu ,   mới bật : "Nghĩ linh tinh gì ?  thấy cô một   xuể. Cô giúp việc mới chủ yếu phụ trách dọn dẹp vệ sinh, cô chỉ cần nấu cơm thôi."
"Đương nhiên, lương vẫn sẽ thanh toán theo  tiền trợ lý của    với cô."
Anh  liếc  đồng hồ,  an ủi.
"Bây giờ   đến công ty một chuyến."
"Nếu cô  khỏe, lát nữa  sẽ bảo Tiểu Triệu đưa cô  bệnh viện kiểm tra."
 lúc đó, tiếng động từ bên cạnh ngày càng lớn, xen lẫn cả tiếng chửi bới của đám đàn ông.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tiếng động đó dường như  gần, giống như đối phương sắp sửa phá cửa xông .
Tim  đập nhanh hơn.
Tạ Chiêu  thấy tiếng động, tùy tiện ngẩng đầu   ngoài cửa sổ.
"Hình như nhà bên cạnh đang chuyển nhà, cô  ngoài cẩn thận một chút."
"Đừng  cẩn thận va ——"
Anh  còn   xong,   nắm chặt lấy tay áo  , như  sắp c.h.ế.t đuối vớ  cọng rơm cuối cùng.
Cơ thể Tạ Chiêu cứng .
"Tạ Chiêu." -  ngẩng đầu   , cổ họng nghẹn , giọng   kìm  run rẩy và van nài.
"   ở nhà một ."
"...   thể  cùng  đến công ty ?"
Khoảnh khắc câu  đó thốt ,  lập tức hối hận.
Hôm qua thư ký còn đặc biệt dặn dò  rằng Tạ Chiêu ghét nhất những   an phận.
 cúi đầu, trong lòng dâng lên một nỗi tức giận và tự trách.
Tức giận vì bản    khả năng thoát khỏi Thẩm Lận, cũng tức giận vì Thẩm Lận  dồn   đường cùng.
Chỉ cần  thấy cái tên Thẩm Lận, cơ thể  sẽ tự động rơi  trạng thái căng thẳng,  nãy  mà  ăn  hồ đồ.
Dù xét về tình  về lý,  cũng chỉ là một  giúp việc. Tạ Chiêu dựa   mà  đồng ý yêu cầu vô lý  của .
"Tạ tổng... Xin , ,    sai ..."
Cái cớ của  vụng về đến nực , lời biện minh cũng  lắp bắp.
"Có lẽ là do  ngất xỉu,  sợ nhỡ may——"
Lời còn   hết, Tạ Chiêu  ngắt lời.
"Cô cứ ăn sáng  ."
Anh  cũng   ,  thẳng về phía phòng khách.
Ngay lập tức, ánh mắt  tối sầm .
Lại  giọng   từ phía  chậm rãi truyền đến.
" đợi cô."
...
Xe lao nhanh  cầu vượt.
Tạ Chiêu đặt tay lên vô lăng, liếc mắt sang ghế phụ lái,  cô gái đang co ro.
Cô  cực kỳ căng thẳng,  ngừng   gương chiếu hậu.
Bàn tay cô gái nắm chặt vạt áo thon thả, trắng nõn,  qua là  một đôi bàn tay  nuông chiều, tuyệt đối   vì   thêm kiếm tiền như thư ký  .
Anh  Tiểu Hi  dối.
Nếu là bình thường,   trực tiếp sai thư ký đuổi   .
     hề vạch trần, cũng  sai thư ký điều tra, cứ như thể mặc cho đối phương   gì thì .
Để giả vờ, cô thực sự  cố gắng  nhiều.