Cô  nghiêm túc dọn dẹp vệ sinh, vụng về lau bàn quét nhà, thức dậy  khi trời sáng để chuẩn  bữa sáng, khiến   liên tưởng đến một con thỏ cố gắng lấy lòng bầy sói để   nuốt chửng.
Giống như  ...
Khoảnh khắc đối phương đưa  yêu cầu, Tạ Chiêu  hề nghĩ ngợi mà chuẩn  từ chối.
Điều   hợp quy tắc.
 khi  thấy vẻ đáng thương của cô , đôi mắt đỏ hoe như  chịu đựng một nỗi uất ức tày trời, bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y áo , vì quá căng thẳng mà đầu ngón tay trắng bệch.
Nhìn cảnh đó,    khỏi mềm lòng.
Chị gái  luôn   bề ngoài trông lười biếng,   đắn, nhưng   bụng hơn bất kỳ ai.
Anh đột nhiên cảm thấy Từ Cẩm  đúng.
Hai chị em họ đều  cùng một tính cách.
…
Xe dừng  cổng bệnh viện.
Tạ Chiêu ở bên cạnh  tháo dây an : "Xuống xe."
 như từ trong mơ tỉnh dậy, vội vàng đẩy cửa xe,  theo   .
"Tạ tổng——"
 ấp úng mở lời: "Anh, ,   khỏe ?"
Trán  đột nhiên  một bàn tay ấm áp đặt lên.
Tạ Chiêu cao hơn  nửa cái đầu.
Khoảnh khắc    cúi xuống,  liền  bao phủ trong bóng của  .
Tạ Chiêu nhanh chóng rụt tay .
Cảm giác thoáng qua đó, như  lông chim vuốt nhẹ, mang theo một cảm giác tê dại như điện giật.
Anh  liếc  : "Cô  phát hiện    sốt ?"
 sững sờ, vội vàng sờ lên trán.
Hình như là  nóng thật.
Ngày hôm đó vội vàng chạy trốn khỏi nhà, đúng lúc trời trở lạnh.
 chỉ một lòng lo chạy trốn,  kịp mặc thêm áo ấm.
Thêm  đó, mấy ngày nay lo lắng  ngủ ngon, sức đề kháng kém,  tránh khỏi  cảm cúm.
"Sáng nay cô ngất xỉu,  lẽ cũng do thiếu m.á.u một chút, đến bệnh viện kiểm tra cho yên tâm."
 chần chừ một lát,  hỏi: "Vậy    đến công ty ?"
Có lẽ sự hoảng loạn trong mắt  quá rõ ràng, Tạ Chiêu sững sờ.
Anh   khó tự nhiên chuyển ánh mắt : "Yên tâm,  sẽ đợi cô kiểm tra xong."
Lúc   mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường , Tạ Chiêu liên tục gọi điện thoại và nhận điện thoại để xử lý công việc của công ty.
Trong lòng  càng thêm áy náy.
Tờ bệnh án trong tay nặng tựa ngàn cân.
"Báo cáo kiểm tra   ?" Tạ Chiêu cúp điện thoại, tiện tay cầm lấy.
Anh  liếc qua: "Quả nhiên ngoài cảm cúm còn  thiếu máu."
Rồi   hạ giọng giải thích: "Cô cứ truyền dịch ở bệnh viện  ."
" sắp  về họp, lát nữa Tiểu Triệu sẽ đến đón cô."
Nghe thấy ,  vội vàng xua tay: "Không cần!   !"
Sợ    tin,   kéo tay  , đặt lên trán .
"Anh xem,  còn nóng nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chay-tron-khoi-long-son-cua-anh-trai-ke/chuong-6.html.]
" về uống thuốc là  !"
Tạ Chiêu bật : "Cô sợ rời xa  đến  ?"
Mặt  đột nhiên nóng bừng,   là do sốt  vì lý do khác, chỉ đành cúi đầu, cụp mắt.
Không  sợ rời xa  , mà là sợ Thẩm Lận tìm đến tận nơi.
Cuối cùng,  vẫn  theo Tạ Chiêu đến công ty của  .
Không khí ở công ty của Tạ Chiêu so với công ty của nhà   hơn  nhiều.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Thẩm Lận tuy bề ngoài ôn hòa, nhưng thực chất  độc mồm độc miệng, hành sự tàn nhẫn.
Nhân viên  quyền  , từ cấp trung đến cấp cao, mỗi ngày đều  cố gắng hết sức, sợ   chừng      vui, cả công ty cũng vì thế mà chìm trong bầu  khí ngột ngạt đến cực độ.
Hôm nay đến xem, công ty của Tạ Chiêu thoải mái hơn nhiều.
Mặc dù   vẫn đang bận rộn  bàn  việc, nhưng thỉnh thoảng   đồng nghiệp ôm cà phê từ phòng  trở về,  mặt đều nở nụ  khi trò chuyện với  khác.
  theo  Tạ Chiêu,  để  dấu vết nào mà lướt mắt  quanh.
Toàn bộ đồng nghiệp trong công ty đều tò mò  .
Sợ Tạ Chiêu   lời  tiếng ,  cúi mắt kéo khẩu trang lên cao hơn, che gần hết khuôn mặt.
Vào phòng nghỉ, Tạ Chiêu hỏi     tạp chí .
 lắc đầu, lấy bài kiểm tra từ trong túi : "Hôm nay    bài tập."
Tạ Chiêu  bất lực: "Cô đợi hết cảm   cũng ,  vội gì mấy lúc thế ."
 mỉm  lắc đầu.
Tạ Chiêu  khi rời  còn dặn dò  vài câu.
Cuối cùng  khi rời khỏi phòng   đầu  .
"Cô đừng nghĩ nhiều, họ   gì  , chỉ tò mò thôi."
"Họ thấy khí chất của cô  giống bảo mẫu,  giải thích thế nào họ cũng  tin."
Khi trong phòng  còn ai, dây thần kinh căng thẳng   mới dần dần thả lỏng.
Đây cũng giống như nhà của Tạ Chiêu, đều là địa bàn của Tạ Chiêu.
Thẩm Lận ghét Tạ Chiêu đến cực điểm, chắc chắn sẽ  chủ động đến tận nơi.
 buồn chán g.i.ế.c thời gian trong phòng nghỉ, khóe mắt đột nhiên liếc thấy  tủ  vài khung ảnh.
Đều là ảnh của Tạ Chiêu và bố   .
Tuy nhiên, khung ảnh cuối cùng là một bức ảnh gia đình.
Trong ảnh  một cô gái trẻ.
Đối phương mỉm  dịu dàng, tĩnh lặng.
Chợt.
Đồng tử  đột nhiên co rút, chiếc bút trong tay rơi hết xuống đất.
…
Khi cuộc họp kết thúc,  qua giờ ăn trưa.
Tạ Chiêu cúi đầu  đồng hồ,  hối hận.
Anh quên  sai  mang cơm đến phòng nghỉ,   chắc vẫn đang ngốc nghếch chờ đợi.
"Tạ tổng yên tâm, cơm   mang đến , Tiểu Hi sắp ăn xong ."
Thư ký  bên cạnh   thì thầm: "   cô  là bảo mẫu nhà , các đồng nghiệp khác hình như cũng  đoán ."
Tạ Chiêu: "…"
Đôi khi não của thư ký   nhanh nhạy lắm, nhưng sự chăm chỉ của    bù đắp   cho điều đó.
Tạ Chiêu đột nhiên nhớ  đến văn phòng một chuyến.
Vừa  xuống, liền   gõ cửa.
Cảm ơn các bạn  ủng hộ Thuyết. Thuyết  kênh audio, các  thích  audio thì qua ủn mung cho Thuyết nhenn 😘