Định  tắm  nghỉ ngơi, tầm mắt liếc thấy  tủ đầu giường  một mẩu giấy.
Tạ Chiêu khẽ nhíu mày, cầm lên xem.
Nét chữ thanh tú.
Là giấy ghi chú của Thẩm Hi.
Cô  giải thích tại    chạy trốn, tại    nhà , từng chữ đều chân thật.
Có lẽ vì sốt nên  chút mơ hồ, còn  sai vài chữ,  Thẩm Hi cẩn thận gạch bỏ.
"… Tạ Chiêu, cảm ơn   cưu mang em, còn đưa em  bệnh viện."
"Em nhất định sẽ đòi  công bằng cho Từ Cẩm."
"Thẩm Lận  khó   ?"
"Em xin ."
Dấu mực của ba chữ cuối cùng    cái gì  ướt, trở thành một vệt mực nhòe.
Tạ Chiêu nắm chặt mẩu giấy.
Anh chỉ im lặng một lát,    xuống lầu,  lúc gặp  giúp việc bước  khỏi phòng.
"Khi Thẩm Hi  đưa , cô    gì ?" Anh chặn đối phương , trầm giọng hỏi.
Người giúp việc nghĩ một lát: "Cô    gì, hình như vẫn còn đang ngủ, là  đàn ông đó bế cô  ."
"Không  tại , cô  trong mơ vẫn còn ."
"Giống như chịu uất ức lớn lắm ."
Yết hầu Tạ Chiêu vô thức lên xuống, bàn tay cầm điện thoại từ từ siết chặt.
"  ngoài một lát."
Anh   khỏi hiên nhà, đột nhiên va  thư ký đang  tới.
"Tạ tổng, công ty đột nhiên  chút vấn đề…"
"…Dự án  rò rỉ… Hôm qua…"
Nghe đến đó, sắc mặt Tạ Chiêu    lạnh xuống.
"Rò rỉ từ ?"
Người thư ký nuốt nước bọt,  khổ .
"Hôm qua, chỉ  Thẩm tổng và Tiểu Hi đến văn phòng của ."
"Thẩm tổng chỉ ở  nửa tiếng,  nghi ngờ là… Tiểu Hi."
 lúc đó, điện thoại rung lên.
Một  lạ gọi đến.
***
Màn đêm đen kịt, ven đường chỉ  lác đác vài ngọn đèn đường.
Khuôn mặt Thẩm Lận ẩn trong bóng tối, chỉ  thể  thấy tiếng  thở dốc bên cổ .
Hơi nóng phả  khiến  ghê tởm.
Mắt  đỏ hoe, giận dữ đ.ấ.m đá: "Cút  — Thẩm Lận! Cút  —"
Hắn túm chặt cổ tay ,  lật ngược kẹp lên đầu, cứ thế đè  xuống.
"Hi Hi, tài xế vẫn còn đó."
Thẩm Lận ghé sát tai  thì thầm: "Không vội, sắp về đến nhà ."
Khóe môi  nhếch lên một nụ  châm biếm, đôi mắt trống rỗng và vô hồn.
"Thẩm Lận,   đính hôn ."
Thẩm Lận  , mắt sáng lên, tràn đầy dục vọng nóng bỏng.
"Em vẫn còn ghen ? Chỉ vì    cho em  chuyện đính hôn, nên em mới giận dỗi bỏ nhà  đúng ?"
Hắn cúi   hôn môi , nhưng   tránh .
Thẩm Lận  hề tức giận, chỉ  : "Yên tâm, Khương Vấn Tuyết  cút ,   trong nhà vẫn chỉ  hai chúng ."
 sững sờ, quên cả phản kháng: "Tại ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chay-tron-khoi-long-son-cua-anh-trai-ke/chuong-9.html.]
Hắn  hài lòng với sự ngoan ngoãn của  lúc , sờ sờ má ,   véo véo dái tai .
"Vốn dĩ chỉ là lợi dụng cô  thôi, điều kiện mà nhà họ Khương đưa  quá hấp dẫn, dù  kết hôn thật thì cô  cũng chẳng sống  bao lâu."
Thẩm Lận thở dài,  chút bất lực: "Em  thích cô , nên   cho cô  cút , giữ  mạng cho cô ."
Hắn nịnh nọt như  khoe công: "Hi Hi, em hài lòng ?"
Cổ họng  nghẹn , mỗi chữ   đều  khó khăn.
"Đồ điên… Sao   thể như …"
 gần như dùng hết sức lực để gào lên: "Họ đều là ! Đều là những con  sống sờ sờ!"
Sao   thể quên , đạo đức của Thẩm Lận  thấp đến mức nào chứ.
Trước mắt dường như  hiện lên khuôn mặt tươi  của Từ Cẩm.
Nước mắt   trào  như .
"Trả Từ Cẩm  cho …"
"Là   g.i.ế.c Từ Cẩm đúng !"
Nghe thấy cái tên , nụ   môi Thẩm Lận dần tắt.
Giọng  lạnh nhạt: "Ai   cho em , Khương Vấn Tuyết? Hay Tạ Chiêu?"
  Thẩm Lận, hạ giọng khẩn cầu: "Anh trai,     g.i.ế.c Từ Cẩm ."
"Xin … xin   cho em …"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Thẩm Lận từ  cao  xuống .
Một lúc lâu ,  mới khẽ mở môi.
Hắn nhếch môi,  nhẹ: " ."
—  .
Hai chữ như sấm sét nổ tung trong đầu .
Khoảnh khắc đó, m.á.u    như đông , chỉ cảm thấy gió đêm lạnh buốt thấu xương.
"Cô   đáng ghét,"
Thẩm Lận tặc lưỡi, thờ ơ: "Lại còn chạy đến tìm ,    cho em tự do."
"Cô  thì hiểu cái gì?"
Thẩm Lận cúi , nâng má : "Em chỉ  thể dựa  ."
"Anh  hứa với bố  sẽ chăm sóc em thật , nên em chỉ  thể ở bên ."
"Đây là ý trời."
"Anh cho em  du học,   để khi em  chuyện với , trong lòng   là  khác."
"Em ngày nào cũng nhắc đến Từ Cẩm,  bí mật gì cũng  với cô , như thể coi cô  là   của em ."
"Vậy còn ,  là cái gì?"
"Cô   còn  tố cáo  giam giữ  trái phép, cô  là cái thá gì chứ?"
 há miệng, nhưng    một lời nào.
Đau đớn lan từ tim đến tứ chi.
  đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Lận, giọng run run: "Anh thuê  g.i.ế.c ,  sợ  bắt ?"
"Yên tâm,   xử lý sạch sẽ ."
Thẩm Lận : "Ngay cả việc liên lạc với đối phương cũng dùng điện thoại cũ của gia đình, họ  thể tra   ."
"Anh  đưa cho họ một khoản tiền, họ chỉ cần  tù vài năm là  thể  ngoài, đây là một giao dịch 2 bên cùng  lợi."
Hắn ôm   lòng, an ủi: "Em   sợ   bắt,   trong nhà chỉ còn  em ."
"Yên tâm,  sẽ  bỏ rơi em ."
Nước mắt  nhòe tầm .
 nhớ   đầu tiên đến nhà họ Thẩm.
Khi đó,  là cái đuôi mà   mang theo  khi tái hôn.
Các  theo dõi Thuyết để nhận thông báo truyện mới nhé