"Ta còn bao nhiêu thời gian nữa?" Nàng   chuyện với bà mối của ngày thành .
 
Bà mối lắc đầu, vẻ mặt u sầu, "Nửa tháng, nếu giá trị công lược vẫn dừng ở 60%, nhiệm vụ coi như thất bại, nhưng, ngày cuối cùng cô tự tay g.i.ế.c ,  lẽ vẫn còn khả năng tự cứu."
 
Giọng Liễu Khanh Khanh mang theo chút độc ác: "Chưa đến mức vạn bất đắc dĩ,  sẽ  để tay  dính máu,  sẽ tiếp tục cho  uống những loại thuốc đó."
 
Bà mối gật đầu,  đưa cho Liễu Khanh Khanh vài gói thuốc.
 
Ta dựa  tường  cuộc đối thoại của họ.
 
Trạng thái kỳ lạ của Trình Niệm Khanh, chẳng lẽ  liên quan đến thuốc của Liễu Khanh Khanh.
 
Liễu Khanh Khanh   vẻ yếu đuối, nhưng thực  lòng  độc ác, Trình Niệm Khanh bây giờ    đề phòng nàng , nếu  thực sự cản trở nhiệm vụ của Liễu Khanh Khanh, nàng  chắc chắn sẽ  nương tay.
 
Ta suy nghĩ một lát, vẫn quyết định ở .
 
Dù  thể bảo vệ , ít nhất,  giây phút cuối cùng,  vẫn  thể ở bên .
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
 
13
 
Sáng hôm  dùng bữa sáng xong, Liễu Khanh Khanh bưng một bát thuốc đến,  dịu dàng, "Phu quân, đây là thuốc đại phu kê để trị đau tim."
 
Trình Niệm Khanh khẽ nhíu mày,  cầm lên, một  uống cạn.
 
Sau đó  cùng   xe ngựa.
 
Khi xe ngựa  đến nơi chợ búa ồn ào.
 
Chàng mở mắt, cúi  móc họng, nôn hết  thuốc  uống .
 
Trong bô  thuốc lẫn chút m.á.u nhạt,  lấy khăn tay lau miệng,  cụp mắt xuống,   đang nghĩ gì.
 
Ta  xổm một bên,  vỗ lưng cho , nhưng tay chỉ xuyên qua  thể .
 
Chàng ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn  về phía .
 
"Tri Tri..."
 
Trong xe ngựa chìm  một  lặng.
 
Tim  ngừng đập vài giây, Trình Niệm Khanh  thấy  ?
 
"Ta   quên nàng."
 
"Ta thực sự,  nhớ nàng."
 
Ta chợt nhận , những loại thuốc Liễu Khanh Khanh cho, sẽ  gây hại cho cơ thể , đó chỉ là chất xúc tác đẩy nhanh quá trình xóa bỏ ký ức về  mà thôi.
 
Chàng gần đây gầy sút   nhiều, vết thương cũ ở lưng  nứt , là vì  vẫn  chịu quên ,  chịu chấp nhận Liễu Khanh Khanh.
 
Mũi  cay xè.
 
Đồ ngốc.
 
Ký ức bên , nào  quan trọng bằng mạng sống của .
 
Trình Niệm Khanh, đừng kháng cự nữa,  sẽ chết.
 
Chàng thực sự sẽ c.h.ế.t đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-ai-the-tu/chuong-6.html.]
 
Chàng chỉnh  vạt áo,  đó từ trong n.g.ự.c áo lấy  hai chiếc túi thơm.
 
Một chiếc là thêu uyên ương trông như gà trống, chiếc còn  là uyên ương thêu dở.
 
"Ta hối hận ,   nên giận dỗi mà  gặp nàng, nàng  về   ."
 
"Nàng   giận   ném chiếc túi thơm nàng thêu  lò lửa, đến cả trong mơ cũng   gặp ."
 
"Đó là  lừa Liễu Khanh Khanh thôi, kỷ vật nàng để  cho ,   dám rời  một khắc nào."
 
Chàng từ một trong hai chiếc túi thơm lấy  một viên kẹo, ngậm  miệng.
 
"Đắng quá! Tri Tri,  nhớ vị ngọt của bánh hoa quế ."
 
"  khi nàng ,   dám  thấy bánh hoa quế nữa."
 
Ta sờ lên mặt , lạnh lẽo, hóa  thành quỷ… cũng  .
 
14
 
Mấy ngày tiếp theo, họ vẫn duy trì sự hòa thuận bề ngoài.
 
Chiều hôm đó, Trình Niệm Khanh tan triều  về phủ Trình, ngược  xe ngựa rẽ  một con hẻm nhỏ.
 
Ta  ngờ trong kinh thành phồn hoa   một nơi bí ẩn đến .
 
Trình Niệm Khanh xuống xe ngựa, một bước một vái, bò lên chín mươi chín bậc thang,  quỳ gối  cửa.
 
Hai canh giờ , cánh cửa mở , một lão lang trung râu tóc bạc trắng bước .
 
"Trình tướng quân, vì một nữ tử đến từ dị thế, ngài hy sinh mắt , ngài thực sự  nghĩ kỹ  ?"
 
Chàng quỳ  đất vái lạy, "Tiên sinh, nàng là thê tử của , nếu ngay cả việc báo thù cho nàng cũng   ,  giữ con mắt còn    ích gì?"
 
"Mấy tên cướp đó triều đình  g.i.ế.c sạch , nguyện vọng cả đời của   thành, chỉ xin  chỉ một con đường sáng, giúp  g.i.ế.c Liễu Khanh Khanh, Trình mỗ nguyện dâng mắt   lễ vật."
 
Lão lang trung và  giằng co một hồi,  thở dài.
 
Ta chống cằm,  ánh mắt kiên nghị của , trong lòng chua xót.
 
Nếu   , Trình Niệm Khanh bây giờ, chắc hẳn sẽ sống  .
 
Nửa canh giờ ,  trở về thư phòng phủ Trình, lấy chiếc túi thơm trong n.g.ự.c áo  ăn một viên kẹo,   ở đó suốt đêm.
 
"Đau quá! Tri Tri, thực sự  đau."
 
15
 
Thời gian còn  cho Liễu Khanh Khanh  nhiều.
 
Trời  sáng, nàng   đến thư phòng tìm Trình Niệm Khanh.
 
Nàng  giả vờ dịu dàng, nhào  lòng , "Phu quân tối qua   về phòng ngủ,    nhưng đám nô tài chó má  cho, hại  lo lắng cả đêm."
 
Trình Niệm Khanh , nhẹ nhàng vuốt tóc nàng , "Việc triều chính bận rộn, mang thuốc đến đây ! Kẻo nàng lo lắng."
 
Tối qua, vị lang trung   đưa cho Trình Niệm Khanh một con d.a.o găm.
 
"Muốn Liễu Khanh Khanh tan thành mây khói, cần uống thuốc nàng  cho mỗi ngày, dùng m.á.u cổ tay tưới lên d.a.o găm, khi nàng  đắc ý nhất thì đ.â.m  tim nàng , nàng  sẽ vĩnh viễn  thể luân hồi."