CHỊ ĐẠI XUYÊN THÀNH NGƯỜI ĐẸP MONG MANH YẾU ĐUỐI - Chương 52: Tỉnh táo lại chút đi

Cập nhật lúc: 2025-02-19 10:30:17
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm, Tống Kỳ Sâm đánh thức bởi tiếng ồn phát từ lầu.

Anh mở mắt trần nhà trắng muốt quen thuộc, ánh mắt dần tỉnh táo .

Đêm qua, về nhà quá muộn. Vì cha viện nên dù ưa vài trong nhà, vẫn ở qua đêm.

Sau khi rửa mặt, quần áo, Tống Kỳ Sâm nhanh chóng bước xuống lầu. 

Lúc xuống hai bậc thang, bước chân bỗng chậm .

Trên cầu thang gỗ xoắn, đàn ông trong bộ vest cao cấp màu xám tro rũ mắt, từ cao xuống phòng khách nơi “gia đình ba ” đang vui vẻ ghế sofa: Tống Huy chống gậy, lưng phía , dì Doãn Tình mặc váy dài màu xanh thẫm và… Tống Hi Quang.

Không Tống Hi Quang kể chuyện gì đó mà khiến dì nghiêng ngả sofa. 

quá lớn, bà chợt liếc thấy bóng dáng Tống Kỳ Sâm cầu thang. Khi phản ứng , bà như dọa, dậy với vẻ khó chịu: “Sáng sớm xuống cầu thang lén lút , A Sâm?”

Quả nhiên là đồ lớn lên ở bên ngoài, thấy âm u khó ưa.

Doãn Tình nốt câu , nhưng Tống Kỳ Thâm vẫn từ nét mặt bà .

những lời như thế , một từ khi trở về nhà họ Tống.

Anh nhớ rõ năm đầu tiên khi trở về.

Người phụ nữ trực tiếp tìm đến vì Tống Hi Quang biểu hiện quá mất mát trong buổi họp mặt. 

đừng tưởng là con ruột của rể mà thấy cả nhà họ Tống sẽ là của . Chỉ là một kẻ bỏ học từ bé, đừng mơ thể thế vị trí của Hi Quang. Trong lòng , cháu trai chỉ một , đó là Tống Hi Quang chứ một tên cắc ké rõ gốc gác.

hãy mở to mắt rõ sự khác biệt giữa và Hi Quang. Một như là mây trời, còn một như là bùn đất. Hi Quang bao giờ thô lỗ và thiếu giáo dục như . Tốt nhất nên ngoan ngoãn, đừng ham những thứ thuộc về . Đừng quên rằng huyết thống đại diện cho năng lực.

tại trở về? Ban đầu sự thuyết phục của Hi Quang, rể đồng ý sẽ kết hôn với . Chúng sẽ sống vui vẻ như một gia đình thực sự, tươi đến nhường nào. Giờ thì , về, lập tức bỏ ý định kết hôn, chỉ một lòng bồi dưỡng . là đồ chổi, ôn thần!

nhiều, nhiều.

Đương nhiên, những năm gần đây ít khi những lời như từ miệng bà .

Có lẽ là vì nắm quyền và đẩy đứa con cưng của trời Tống Hi Quang của bà xuống lạnh lẽo ở vị trí ai để ý.

“A Sâm!”

Nghe thấy tiếng oán trách của Doãn Tình, Tống Huy cũng xoay đầu ngay. Vừa thấy Tống Kỳ Sâm cầu thang, ánh mắt nghiêm nghị của ông lập tức nhu hòa hơn.

“A Sâm, con dậy ? Mau xuống đây , dì của con du lịch châu Âu về, mang về nhiều quà lắm. Đến xem xem con thích gì nào.”

Tống Huy gặp những bi kịch trong đời. Khi còn trẻ, cha qua đời để cho ông một gia tài lớn. Họ hàng trong nhà những giúp đỡ mà còn thông đồng với ngoài, hòng cắn lấy một phần của cải của nhà họ Tống.

Để bảo vệ tài sản cha để và khiến những con sói bội tình bội nghĩa lau mắt mà , Tống Huy trở thành một cuồng công việc. Mỗi ngày 24 giờ thì ông việc ít nhất 16 tiếng mỗi ngày.

cũng vì công việc mà xảy hai chuyện khiến ông hối hận cả đời.

Một là sự mất tích của con trai mới ba tuổi của ông – Tống Kỳ Sâm. 

Hai là cái c.h.ế.t của vợ ông – Doãn Tuyết. Vợ ông luôn coi Kỳ Sâm là tất cả, và từ khi con trai mất tích, thế giới của bà cũng gần như sụp đổ. Người phụ nữ mãi quyết từ bỏ việc tìm kiếm tung tích con trai .

Nếu Tống Huy vì công việc mà mãi ở nhà, thì hồi đó đổi Doãn Tuyết mãi về nhà.

Ngày nào bà cũng dẫn tìm khắp nơi, bỏ qua bất kỳ manh mối nhỏ nhoi nào. Chỉ cần tin về A Sâm, bà dù bò cũng bò qua đó.

Người phụ nữ tìm kiếm suốt tám năm, nhưng chẳng những tìm thấy con, mà còn chứng kiến nhiều phận bi thảm của các đứa trẻ bắt cóc.

Quãng thời gian tám năm, bà giúp đỡ nhiều . Bà chỉ hy vọng phúc báo từ những việc sẽ đến với con . Mong rằng ở một góc nào đó thế giới cũng một như bà, chăm sóc và đối đãi với Tống Kỳ Sâm.

phụ nữ cứng cỏi thế tự sát bằng cách c.ắ.t c.ổ tay một buổi chiều yên bình.

Chỉ đến khi đó, Tống Huy mới vợ trải qua quá nhiều đau đớn tuyệt vọng mà mắc bệnh trầm cảm nặng. Tâm trí của bà căng như sợi tóc, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng thể sinh suy nghĩ tự sát.

Vợ chết, con thì rõ sống chết.

Cố Diệp Phi

Tống Huy lúc từng nghĩ đến việc dứt khoát kết thúc cuộc đời luôn cho , để cả nhà đoàn tụ.

Cuối cùng cũng là Tống Hi Quang và Doãn Tình cùng ông vượt qua giai đoạn khó khăn .

Doãn Tình là , ông cũng bà thực sự thích

là Doãn Tuyết.

Ông hề ý nghĩ cùng Doãn Tình kết hôn. Phải rằng từ cái c.h.ế.t của Doãn Tuyết, ông hề ý định tái hôn. 

Dù Tống Hi Quang và Doãn Tình hết lời khuyên nhủ, ông vẫn giữ vững quyết tâm.

Vợ ông chỉ thể là Doãn Tuyết, cả đời đổi.

Thế nhưng hiểu cô em vợ dường như nhận định ông là mục tiêu duy nhất của . Hai năm gần đây còn tự coi là nữ chủ nhân của nhà họ Tống.

Niệm tình cảm với vợ và nhờ sự đồng hành hồi của bà, Tống Huy chỉ đành liên tục tìm cớ để bà ngoài du lịch, kết thêm bạn mới.

Đối phương cũng ly hôn nhiều năm, nếu bà thật sự tái giá, ông chắc chắn sẽ chuẩn hồi môn thật dày.

đối tượng sẽ bao giờ là ông.

Nghe tiếng gọi của cha, Tống Kỳ Sâm khẽ nhếch môi, bước xuống cầu thang.

Trông thấy đến gần, Tống Hi Quang chú ý tới khóe miệng dì Doãn Tình kìm hạ xuống.

Thấy thế, Tống Hi Quang vội vàng kéo nhẹ tay áo bà , khẽ lắc đầu. Người phụ nữ lúc mới hít sâu một , khóe miệng cũng giương lên một đường cong tiêu chuẩn.

đúng đúng, dì mang ít quà về cho cả cháu, rể và Hi Quang ” Người phụ nữ niềm nở mời chào: “Này, cây bút máy , chiếc cà vạt và cả lọ nước hoa nam nữa, tất cả đều là quà dì mua cho cháu, giống hệt với Hi Quang.”

mỉm chỉ tay về phía những chiếc hộp bàn

“Cảm ơn dì.”

Thấy Tống Kỳ Sâm chỉ gật đầu nhẹ, cũng thèm liếc lấy quà mà đang chỉ một , sâu trong đáy mắt Doãn Tình lóe lên vẻ vui biến mất.

là kiểu lớn lên bên ngoài. Thông minh bản lĩnh thì , cũng chẳng bằng dạy dỗ tử tế. Nhìn cái thấy bực. Nếu vì Hi Quang việc nhờ vả thằng ranh con , bà thật sự thêm một câu nào với nó.

Người phụ nữ cực lực kiềm chế tính tình đại tiểu thư.

Mắt thấy Tống Kỳ Sâm xuống bên cạnh Tống Huy, Doãn Tình cũng bắt đầu kể chuyến du lịch tuyệt vời. Dù phần lớn câu chuyện qua từ tối qua, nhưng Tống Huy và Tống Hi Quang vẫn lắng hào hứng.

Y như những gì ba họ thường khi Tống Kỳ Sâm xuất hiện. Thói quen gần mười năm, chẳng dễ gì một Tống Kỳ Sâm bé nhỏ đổi.

Thấy Tống Kỳ Sâm gạt ngoài cuộc trò chuyện, một câu cũng chen , trong lòng Tống Hi Quang dâng lên sự hả hê. 

Thông minh thì ? Có thể quản lý công ty thì

Cuối cùng vẫn là kẻ ngoài cuộc, chỉ , dì và cha Tống mới là một gia đình thực sự.

Như cảm nhận sự im lặng của con trai, Tống Huy trò chuyện một chút, định đưa chủ đề kéo tới : “… , A Sâm…”

, A Sâm…”

Doãn Tình cũng lên tiếng gần như cùng lúc.

Hai , đó bà nhanh nhảu hỏi: “Cứ chuyện của dì mãi, con cho dì chút về công việc . Dạo công ty thế nào? Có vất vả ? Nếu vất vả thì cũng đừng tự chịu đựng nhé. Dù con với Hi Quang là hai em, tuy ruột thịt nhưng cũng chẳng khác gì. Có gì thì cứ để Hi Quang chia sẻ, cũng cần ôm hết khổ sở gì…”

“Dì , đừng nữa…”

Nghe , Tống Hi Quang vẻ khó xử đưa tay kéo tay Doãn Tình.

“Sao đừng? Con bây giờ chỉ là phó quản lý bộ phận mua hàng, cái gì chứ? Không quyền hành lớn, việc lặt vặt, lâu dài thế phát triển? Dì thấy nên để Hi Quang quản lý một chi nhánh nào đó mới …”

“Dì! Con quên với dì, hiện tại con còn ở Tống thị nữa …”

Chưa để bà hết, Tống Hi Quang vẻ lúng túng câu như thế.

“Cái gì!!”

Người phụ nữ lập tức bùng nổ: “Con bảo còn ở Tống thị nữa? Đang yên đang lành rời ? Có kẻ cố ý ép con rời , thấy con ngứa mắt nên bày trò gây khó dễ ?”

ý riêng, đầu thẳng về phía Tống Kỳ Sâm: “Này dì chứ Kỳ Sâm, Hi Quang dẫu cũng là trai con. Dù là con nuôi nhưng ở nhà họ Tống bao nhiêu năm, khi con trở về chính là thằng bé giúp cha nó quản lý Tống thị. Con mới về đuổi công lao lớn khỏi công ty, quá đáng lắm ?”

“Dì…”

“Con im lặng! Người khác rõ về con chứ dì thì rõ mồn một. Hai năm đầu mới công ty, con chịu bao nhiêu vất vả, nhẫn nhục chịu đựng. , con thông minh, tài , ngắn ngủi mấy năm vững vị trí, lớn ở công ty. dù tài giỏi đến cũng thể nhẫn tâm tay với em ! Không , Hi Quang nhất định về công ty!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dai-xuyen-thanh-nguoi-dep-mong-manh-yeu-duoi/chuong-52-tinh-tao-lai-chut-di.html.]

Doãn Tình c.h.é.m đinh chặt sắt.

Trong mắt Tống Hi Quang lóe lên tia đắc ý.

“Tống Hi Quang, lý do thật sự rời khỏi công ty ?” 

Tống Kỳ Sâm vẫn ung dung khẽ ngả lưng dựa sofa.

“Còn lý do gì khác ngoài việc nó con ép buộc khỏi công ty chứ?”

Doãn Tình hùng hổ.

“Đủ ! Nói đủ !”

Tống Huy nắm chặt cây gậy, bỗng đập mạnh xuống sàn, lạnh lùng Doãn Tình đang giận dữ thôi và Tống Hi Quang mặt mày ủ rũ cam lòng song chẳng bao giờ dám cứng rắn .

Trong lòng ông khỏi thất vọng.

Ông ngờ sự giáo dục của thất bại đến . Khi còn nhỏ, Hi Quang bộc lộ nhiều, nhưng càng lớn, khuyết điểm tính cách càng lộ rõ. 

Gặp chuyện thì chẳng bao giờ dám đàng hoàng lên rõ suy nghĩ, cứ luôn núp lưng khác để họ đấu tranh , tìm cách ti tiện.

Từ khi A Sâm trở về, tính cách của Hi Quang càng lúc càng hiện rõ. Đến cả Doãn Tình cũng tham gia trò hề .

Điều khiến Tống Huy thể nghi ngờ chính bản .

Nghe mấy chữ , ngẩng đầu thấy sự thất vọng thoáng qua trong mắt Tống Huy, trong lòng Tống Hi Quang chùng xuống.

, Tống Huy dễ Doãn Tình lừa gạt. Bất kể là kiếp kiếp , ông vẫn là một con mãnh hổ thực thụ. Nếu hồi nhỏ ông còn thể mắt nhắm mắt mở cho qua vài tật nhỏ của Tống Hi Quang, thì càng lớn tuổi, cái của ông dành cho càng thêm nghiêm khắc.

Tống Hi Quang lập tức siết chặt nắm tay.

Cuối cùng, dậy, kéo mạnh Doãn Tình : “Đủ , dì ơi, coi như con xin dì, dì đừng nữa. Thật sự ai ép con cả. Trước đây con và A Sâm cá cược với , con thua nên tự nguyện rời khỏi Tống thị, chuyện cha cũng và chính cha chứng cho tụi con. Dì thế thật sự khiến con khó xử…”

Vẻ mặt Tống Hi Quang đầy khó xử.

mà…”

Doãn Tình định thêm, chạm tới ánh mắt van nài của Tống Hi Quang cùng vẻ mặt hài lòng của Tống Huy, bà đành nín lặng. Tuy , trong lòng bà quyết tâm sớm muộn gì cũng sẽ để Hi Quang Tống thị, nhất định là !

Trong bữa sáng, lẽ thấy khí quá căng thẳng, Tống Huy mất quá nhiều nên vô cùng trân trọng mấy còn , mỉm cố tìm chuyện để : “À , A Sâm… cái cô gái con kể cha ở bệnh viện , hai đứa giờ thế nào ?”

“Cô gái?”

Tống Hi Quang nhanh chóng tiếp lời: “Cha là cô Khương mà dự tiệc cùng A Sâm ?”

“Cái gì mà cô Gừng cô Tỏi, từng nhà họ Khương nào ở Yên Kinh nhỉ?? Cô Khương là…”

姜 (Khương): Gừng

Bị nghẹn một bụng tức, Doãn Tình cũng nhân cơ hội lên tiếng.

“Dì ơi, cô Khương chắc thiên kim nhà quyền quý gì . Nghe đang tham gia chương trình tuyển chọn để chuẩn mắt, thậm chí A Sâm còn theo cả chương trình vì cô …”

Tống Hi Quang híp mắt giải thích.

“Tuyển chọn? Ra mắt? Thế chẳng là con hát ? Dì …”

Doãn Tình định che miệng .

Một tiếng “choang” lớn vang lên, Tống Kỳ Sâm thẳng tay ném mạnh chiếc tách cà phê xuống bàn khiến mảnh vỡ văng tung tóe.

“Á!”

Người phụ nữ tức thì hét lên.

“Nếu lời ho thì đừng .”

Giọng lạnh lẽo âm trầm của Tống Kỳ Sâm áp đảo tiếng hét của đối phương. Bị ánh mắt như thể thể đông lạnh đối diện đến tận xương tủy lướt qua, tiếng hét của Doãn Tình ngay lập tức tắt ngúm, ngay cả Tống Hi Quang cũng đột ngột nín thở.

Tống Kỳ Sâm như thế .

Thực sự quá giống với sếp Tống mà từng thấy khi qua đời ở kiếp – ánh mắt giống hệt như một đống rác ven đường.

Trong khoảnh khắc đó, Tống Hi Quang cảm giác m.á.u như đông cứng , bên tai vang vọng giọng lạnh lùng đến cực hạn của đàn ông, như tiếng băng tuyết đổ ập xuống: “Chết ? Thì liên quan gì đến chúng , lái xe .”

Và lúc , giọng Tống Kỳ Sâm lạnh như băng: “Thưa cha, con ăn no . Nếu còn chuyện gì nữa, con xin phép .”

Nói xong, lấy khăn ăn trắng lau miệng, dậy bước ngoài ngoái đầu .

Đối phương khi còn liếc một cái, vẫn như cũ như là đang đống rác rưởi ở ven đường ai cũng thể giẫm lên.

Tống Hi Quang thấy đầu như nổ tung, hai mắt nhắm chặt, nắm tay siết , dùng hết sức lực mới kiềm chế bật dậy gào thét về phía bóng lưng .

Anh đổi phận của , còn là con trai của một tài xế vô dụng, còn là kẻ chẳng nên trò trống gì, yêu bảy năm bỏ rơi vì nghèo hèn, cả ngày say xỉn, cắm đầu game, cuối cùng vì say rượu vượt đèn đỏ mà xe tải cán c.h.ế.t – loser!

Anh !

Cùng lúc đó, Tống Kỳ Sâm bước khỏi nhà họ Tống mới cảm thấy hít thở khí trong lành.

Anh tự nhủ bản mềm lòng nữa. Chỉ vì cha thích một gia đình hòa thuận, mà nhẫn nhịn cùng mái nhà với hai con đó.

Nếu là một thì nhịn nhục thế nào cũng , nhưng nếu Khương Miên về, e là ngày nào cô cũng nhảy dựng lên đòi đánh mất thôi.

Nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm cong môi .

nụ nhanh chóng đơ môi.

Khoan , đang nghĩ gì ?

Cái gì mà Khương Miên về?

Tại về?

Làm mà về ?

Tống Kỳ Sâm, chẳng lẽ mày quên chơi rắn, chơi nhện hả? Quên luôn cả cơn ác mộng kinh hoàng ? Cả đống vàng nửa ký nửa ký biến mất khỏi cuộc đời, mày cũng quên luôn chắc?

Anh nghĩ khởi động xe.

Suốt dọc đường đều tự tẩy nào mày thích Khương Miên, tuyệt đối thể thích Khương Miên. Mày thích cô là tự đào mồ chôn đấy.

Mọi đều bảo hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.

Võ Tòng phiên bản nữ thì khác, mà mày dám giận, khi cô sẽ tiễn mày xuống mồ thật, kịp mà đỡ!

Kể cả chọc giận mà vui vẻ, cô cũng thể bưng mấy bát cháo cầu vồng…

Nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm hít thở sâu vài .

Tính mạng quan trọng hơn, mạng sống là hết!

Miệng cứ thế lẩm bẩm.

Đến khi chờ dừng đèn đỏ, xoay đầu bất ngờ thấy cái gì đó.

Những ngón tay thon dài, trắng muốt của Tống Kỳ Sâm gõ đều vô lăng màu đen, mải suy nghĩ đến độ xe phía bấm còi inh ỏi giục .

Tống Kỳ Sâm vội vã nhấn ga.

Dù xe xa qua hai dãy phố, nhưng vẫn đầu , lái xe trở về chỗ đèn xanh đèn đỏ lúc nãy, ngừng và bước cửa hàng.

Mười phút , Tống Kỳ Sâm híp mắt bước khỏi tiệm bánh với chiếc bánh nhỏ trong tay.

Anh nhớ rõ gặp thứ hai với Khương Miên ở khu đại học, cô thích món bánh ngọt ở đây.

Sáng nay, mua chiếc bánh đầu tiên lò.

May mắn thật!

Hehe.

Cũng may Triệu Phi Vũ ghế bên, nếu thì nhất định sẽ túm lấy vạt áo mà lắc mạnh la lớn.

Tống Kỳ Sâm, là cá .

 Sao cứ như trí nhớ bảy giây !

Cậu tỉnh táo ! Tỉnh táo !!!

Loading...