Nguyệt Dao mím chặt môi, đôi mắt thuần khiết của Hoài Ninh, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nếu công chúa chuyện giữa nàng và Lăng Kiêu, e là cả đời cũng sẽ tha thứ cho nàng.
“Lát nữa ngươi về nghỉ , dù yến tiệc cũng chuyện gì.” Hoài Ninh quan tâm .
Nguyệt Dao đột nhiên hỏi: “Công chúa, nếu như... nếu như lừa dối ...”
Hoài Ninh chớp mắt: “Vì ngươi lừa ?”
“Ta là nếu như.” Nguyệt Dao chút chột .
Hoài Ninh nhíu mày: “Ta ghét nhất là khác lừa dối ! Lừa dối chính là phản bội! Ta tuyệt đối sẽ tha thứ!”
Sắc mặt Nguyệt Dao cứng đờ.
Hoài Ninh khoác tay nàng, hì hì: “ nếu là ngươi, sẽ miễn cưỡng tha thứ cho ngươi một , dù ngươi cũng là bằng hữu nhất của !”
Nguyệt Dao ngơ ngẩn công chúa, bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay.
Yến tiệc qua nửa chừng, Thái tử rời . Chờ đến lúc kết thúc, Lăng Kiêu cũng rời bàn.
Hắn còn chính sự .
Ra khỏi thủy tạ, liền lập tức về hướng thư phòng. Bỗng nhiên nhận thấy theo, dừng bước, ánh mắt sắc bén quét ngược : “Ai?”
Trần Thi Vận vốn đang do dự nên tiến lên chuyện với thế nào, bỗng nhiên ánh mắt lạnh lẽo của cho cả phát lạnh, cứng đờ tại chỗ.
“Hầu, Hầu gia.”
Ánh mắt Lăng Kiêu hờ hững: “Trần cô nương việc?”
Khí thế sắc bén, Trần Thi Vận lấy hết can đảm mới dám bước lên , nhỏ giọng : “Ta, đến tạ tội với Hầu gia.”
Nàng ngước mắt, đôi mắt ngấn lệ : “Chuyện ở tiệc , vẫn luôn áy náy đến tận bây giờ. Là do sơ suất mới suýt nữa hại Đại phu nhân xảy chuyện. Cũng may Đại phu nhân rộng lượng, tha thứ cho , nhưng vẫn...”
Trong mắt Lăng Kiêu lộ rõ vẻ kiên nhẫn, ngắt lời nàng: “Trần cô nương nếu tạ tội với nàng , cũng cần đến báo cho .”
Trần Thi Vận thấy thái độ lạnh nhạt của , tim lạnh quá nửa, vành mắt cũng đỏ lên: “Lúc nhất thời sơ suất, Hầu gia thất vọng, cũng vì mà ăn ngủ yên, chỉ mong nhận sự tha thứ của Hầu gia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-121.html.]
Trần Thi Vận đúng là gầy một vòng, hôm nay mặc một bộ váy gấm mây trôi màu xanh nhạt, tà váy bay theo gió, càng thêm thanh nhã. Gương mặt đoan chính tự phụ ngày xưa, giờ phút hoe đỏ đôi mắt ngấn lệ, nước mắt chực chờ rơi, trông thật đáng thương.
Lăng Kiêu nàng , bỗng nhiên nhớ tới Khương Nguyệt Dao nửa năm mới gặp, nàng cũng từng rơi lệ mặt .
Vì Lăng Thần.
Nàng quỳ gối mặt , sống lưng thẳng tắp, mặc cho mũi kiếm của lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh. Thân hình mảnh mai như , khuôn mặt nhỏ tái nhợt đẫm nước mắt, nhưng đôi mắt đỏ rực tràn đầy vẻ quyết liệt, sắc bén.
Lăng Kiêu hồn, bộ dạng đau khổ đáng thương của nữ nhân mắt, mày nhíu .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hắn ghét nhất là phụ nữ lóc sướt mướt.
Giọng lạnh nhạt: “Trần cô nương, hôn ước giữa ngươi và sớm hủy bỏ, bây giờ chẳng qua là xa lạ. Nỗi uất ức trong lòng ngươi, cần đến với .”
Dứt lời, cũng kiên nhẫn đối phó với nàng nữa, trực tiếp xoay rời .
Trần Thi Vận cứng đờ tại chỗ, nước mắt lăn dài má, sắc mặt tái nhợt.
Hôm nay nàng vứt bỏ tất cả lòng tự tôn và kiêu ngạo để cúi đầu nhận sai với , mà ngay cả liếc một cái cũng lười.
Vì , vì tuyệt tình như ?
Khi Lăng Kiêu đến Vọng Sơn Đường, Thái tử đang uống lầu ba.
“Bổn cung thật ngờ, Lăng Hầu tuyệt tình như . Trần cô nương như mưa, nếu là bổn cung, thật nỡ lòng bỏ như thế.” Thái tử trêu chọc.
Tòa lầu thể xa trông rộng, Thái tử chờ ở đây, tự nhiên là thấy rõ ràng.
Lăng Kiêu xuống đối diện Thái tử, nhàn nhạt : “Điện hạ là phúc, nên mới hưởng thụ tam cung lục viện.”
Thái tử nhớ tới một đống chuyện đau đầu trong hậu viện của , chau mày.
Hắn phản ứng , tức đến bật : “Lăng Kiêu Lăng Kiêu, ngươi đây là cố ý chọc tức ?”
“Thần dám.”
“Ngươi gì mà dám?” Thái tử tò mò, “Ngươi xem, lúc khi ngươi đính hôn với Trần gia, ai mà khen một câu trời sinh một cặp? Bây giờ ngươi từ hôn, cũng định khác, còn tưởng ngươi vẫn chờ Trần cô nương, nhưng xem giống.”
Nếu là còn chờ Trần Thi Vận, hôm nay nàng đến cầu xin như , thế nào cũng nên cho một lối thoát.