“Ta thương thành thế , nàng nỡ lòng để cưỡi ngựa dãi nắng dầm mưa bên ngoài ?”
Nguyệt Dao vết thương tay , ánh mắt khựng , ảm đạm .
Hắn vì cứu mạng nàng mới thương như , nàng thể yên lòng?
“Xin .”
Nếu vì nàng sơ ý, thương như . Vừa thái y , suýt chút nữa là tổn thương đến gân mạch. Hắn là luyện võ, nếu thật sự tổn thương gân mạch, chẳng là phế ?
Nàng lúc nào cũng liên lụy .
Hắn thấy sự áy náy trong mắt nàng, nhướng mày: “Nàng cũng xin ?”
Nguyệt Dao vò chặt chiếc khăn trong tay, đầu cúi thấp hơn, giống như một đứa trẻ sai chuyện.
“Vậy nàng bồi thường thế nào?”
Nguyệt Dao ngước mắt , lòng đầy áy náy.
Hắn dựa gối mềm vách xe, giọng điệu uể oải: “Lại đây.”
Nguyệt Dao tưởng vết thương của thoải mái, vội vàng nhích gần một chút.
Hắn đôi môi nàng: “Hôn .”
Đầu óc Nguyệt Dao ong lên một tiếng, sắc mặt đổi tức thì, gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Lăng Kiêu!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“ử?” Giọng dịu dàng như thể nàng đang lời âu yếm với .
“Chàng hổ !” Nàng thể nhịn nữa.
Hắn lạnh lùng liếc nàng: “Ta vì cứu nàng mà ngay cả mạng cũng màng, zờ nàng dùng thái độ đó chuyện với ân nhân cứu mạng của ?”
Nguyệt Dao cứng họng, hình tại chỗ.
Lăng Kiêu dùng tay lành lặn gõ nhẹ lên bàn nhỏ hai tiếng, giọng lạnh lùng nghiêm nghị: “Khương Nguyệt Dao, trông mong nàng tri ân báo đáp, nhưng ít nhất thể lòng lang sói.”
Hắn từng chữ, lạnh lùng chất vấn lương tâm nàng.
Sắc mặt Nguyệt Dao lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi, hổ đến mức chỉ nhảy xe tự vẫn ngay lập tức.
“Ta …” Nàng nhỏ giọng phản bác, nhưng giọng điệu đầy chột .
Nhìn bộ dạng như cái bông xì của nàng, Lăng Kiêu khẽ nhướng mày, tâm trạng thoải mái hơn ít.
Cuối cùng cũng trị nàng chịu phục.
Nguyệt Dao c.ắ.n cắn môi, mới ngước mắt thẳng , ánh mắt thành khẩn: “Cảm ơn .”
Lăng Kiêu bất ngờ đ.â.m sầm đôi mắt trong veo của nàng, thoáng chốc hoảng hốt, tim bỗng dưng lỡ một nhịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-132.html.]
Bộ dạng mềm oặt của nàng, thật đúng là dễ bắt nạt.
Muốn bắt nạt nàng thật mạnh.
bỗng nhiên nghĩ, lẽ ở bên ngoài nàng cũng dùng bộ dạng dễ bắt nạt với khác?
Mi tâm Lăng Kiêu nhíu , mặt sinh vẻ bất mãn.
Nguyệt Dao chút mờ mịt sắc mặt đổi thất thường của , tại còn tha thứ cho nàng, mà ngay đó tỏ tức giận. Cảm xúc của lên xuống thất thường như ?
“Khương Nguyệt Dao.” Hắn lạnh giọng mở miệng.
“Sao ?”
Hắn chằm chằm nàng: “Ở bên ngoài thì cứng cỏi lên một chút, nàng là của Quân Hầu phủ.”
Nguyệt Dao giật . Nàng bao zờ cảm thấy thuộc về nhà họ Lăng. Kể từ khi phu quân qua đời, nàng càng cảm giác thuộc, cho nên lúc nào cũng cẩn thận dè dặt, cố gắng chu hết mức.
Bàn tay trong ống tay áo của nàng siết chặt , mím môi cụp mắt: “Ta .”
“Chuyện hôm nay, sẽ tra cho rõ. Kẻ nào dám giở trò lưng, tuyệt đối sẽ bỏ qua.” Ánh mắt Lăng Kiêu tàn nhẫn.
Nguyệt Dao do dự mở miệng: “Hôm nay đột nhiên ngã ngoài, thực là đẩy từ phía .”
Sắc mặt Lăng Kiêu biến đổi: “Ai?”
Nguyệt Dao lắc đầu: “Ta rõ, lúc đó khung cảnh hỗn loạn, vốn đang kéo công chúa lùi về , đột nhiên đẩy một cái liền ngã phía .”
Ánh mắt Lăng Kiêu dần trở nên lạnh lẽo: “To gan thật.”
Hoặc là vốn thông đồng với kẻ chủ mưu, hoặc là, mượn đao g.i.ế.c .
Thần sắc Lăng Kiêu bình tĩnh trở , giọng lạnh băng: “Việc giao cho , sẽ tra ngọn ngành.”
Nguyệt Dao cánh tay thương của , nhíu mày: “Chàng vẫn nên dưỡng thương cho . Thái y đều vết thương của nghỉ ngơi ít nhất một tháng mới khỏi, nếu bình phục , e là sẽ để di chứng.”
Lăng Kiêu liếc nàng một cái: “Cũng còn chút lương tâm, còn xót .”
Nguyệt Dao: “…”
Hắn châm chọc nàng thì sẽ c.h.ế.t ?
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng ở cửa Hầu phủ. Lăng Kiêu và Nguyệt Dao xuống xe, trở về phủ.
Qua tiền sảnh, bước chân Nguyệt Dao dừng một chút.
“Vậy về …”
Nguyệt Dao còn xong, thấy Lăng Kiêu chằm chằm nàng bằng ánh mắt lạnh như băng.