Lăng Kiêu nới lỏng tay, nàng liền trơn tuột như cá chạch mà chạy mất.
Hắn giơ tay dùng lòng bàn tay lau vết son môi của nàng dính môi , khóe môi khẽ nhếch. Ngọt thật.
Về đêm.
“Đồ đốn mạt! Tên khốn! Đồ lưu manh!”
Nguyệt Dao tức đến ngủ , hung hăng đá chăn.
Cửa phòng đột nhiên đẩy , nàng nín thở, lập tức im bặt.
“Phu nhân, ạ?” Xuân Nhi đẩy cửa bước hỏi.
Nguyệt Dao thở phào nhẹ nhõm, xoay , giọng buồn bực: “Không gì.”
Xuân Nhi đến bên giường: “Có ban ngày hoảng sợ, gặp ác mộng ạ?”
Nguyệt Dao nhăn mũi, đến mức đó thì , sói bạc đáng sợ bằng Lăng Kiêu.
Xuân Nhi thấy nàng gì, tưởng là nàng ngầm thừa nhận, liền an ủi: “Hôm nay may mà Hầu gia cứu phu nhân, nếu chẳng sẽ thế nào. Có Hầu gia ở đây, phu nhân cần lo lắng ạ.”
Nguyệt Dao nhớ tới cánh tay trái của sói c.ắ.n nát bét, m.á.u me đầm đìa, trầm mặc.
Nàng rõ bản lĩnh của Lăng Kiêu. Lúc con sói bạc vồ tới nữa, với khả năng phản ứng của , thể né tránh. vì che chở nàng, yên tại chỗ, mặc cho con sói bạc vồ tới c.ắ.n xé.
Con , rõ ràng đáng ghét vô cùng, cường thế bá đạo, chuyên quyền độc đoán, ngang ngược vô lý, nhưng một như , dám đ.á.n.h bạc cả tính mạng để cứu nàng.
Nguyệt Dao nhíu mày, chút bực bội mà trở , vùi mặt trong chăn.
Sáng sớm hôm , Nguyệt Dao như thường lệ đến thỉnh an Lâm thị, nhưng tuyệt nhiên nhắc đến chuyện Lăng Kiêu thương trong cung. Kể từ khi Lăng Trần qua đời, Lâm thị lo lắng nhất chính là an nguy của Lăng Kiêu, chỉ sợ coi trọng tính mạng của .
Nếu Lâm thị , e là lo lắng đến phát bệnh.
Vừa Lâm thị còn đang giận Lăng Kiêu, căn bản gặp , nên cũng thể kéo dài một thời gian.
Nguyệt Dao thỉnh an xong, liền trở về Minh Nguyệt Hiên bào chế hương liệu. Lòng nàng yên, chỉ khi bào chế hương liệu mới thể bình tĩnh trở .
Chờ đến giờ Dậu, nàng vẫn theo lệ cũ đến thư phòng ở tiền viện.
“Phu nhân đến ạ.” Kiếm Sương hì hì đón chào, giọng còn cố ý phóng đại thêm một chút.
Bước chân Nguyệt Dao dừng , nàng bỗng phát hiện Kiếm Sương luôn gọi nàng là “Phu nhân”, ít khi gọi “Đại phu nhân”. Hắn chắc chắn điều gì đó.
Thì chỉ nàng đang bịt tai trộm chuông.
Nàng mím chặt môi, vội vàng bước .
Đẩy cửa bước , Lăng Kiêu chờ sẵn, sắc mặt .
“Ta nàng hôm nay đến sớm một chút ?”
Nguyệt Dao nhíu mày, thể bắt bẻ như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-134.html.]
Nàng lười cãi với , trực tiếp lảng sang chuyện khác: “Hôm nay Hầu gia ngoài ?”
Lăng Kiêu chằm chằm nàng: “Nàng đang qua quýt với đấy ?”
“…”
Nguyệt Dao c.ắ.n cắn môi, hít sâu một : “Ta chỉ vụ án đó tra thế nào .”
“Vụ án do Thái tử đích thẩm vấn, đang nghỉ bệnh.”
Thảo nào rảnh rỗi sinh nông nổi, đúng là nhàn rỗi quá mà.
“Vậy uống t.h.u.ố.c ?” Nàng tiếp tục lảng chuyện.
Ánh mắt Lăng Kiêu lóe lên một chút. Nàng còn quan tâm ?
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Chưa uống.”
“Sao còn uống thuốc?”
“Quên .”
Nguyệt Dao nhíu mày: “Người hầu hạ kiểu gì ?”
Nguyệt Dao xoay phòng phụ, đun t.h.u.ố.c cho .
Lăng Kiêu bóng lưng vội vàng vì mà bận rộn, khóe môi nở một nụ .
Phòng phụ thông với sảnh chính của thư phòng, từ một cánh cửa nhỏ. Vốn dĩ đây là nơi hạ nhân chuẩn bánh, hiện zờ đặt thêm một bếp lò nhỏ, tiện cho việc sắc t.h.u.ố.c đưa t.h.u.ố.c bất cứ lúc nào.
Nguyệt Dao , thấy bên trong trống , một cũng .
Nàng nhíu mày, Lăng Kiêu suốt ngày kén cá chọn canh với nàng, mà với hạ nhân thì dễ dãi thật.
Nàng cầm ấm t.h.u.ố.c lên, sắc t.h.u.ố.c cho .
Kiếm Sương đẩy cửa thư phòng: “Hầu gia.”
“Chuyện gì?” Giọng Lăng Kiêu nhẹ nhàng.
Kiếm Sương liếc về phía phòng phụ, đè thấp giọng : “Người nhà họ Mạc tới, là Mạc tam công tử ạ.”
Bàn tay lật hồ sơ của Lăng Kiêu dừng , nụ môi tắt vài phần.
“Hắn tới gì?”
“Nói là đến thăm Hầu gia, tặng quà cho Hầu gia.”
Chuyện Lăng Kiêu vì cứu giá mà thương trong cung sớm lan truyền ngoài. Hôm nay nghỉ bệnh ở nhà, từ sáng sớm cả đống mang đồ bổ đến thăm hỏi, nhưng Lăng Kiêu gặp ai cả.
Hắn thời zờ rảnh rỗi đó.
Nhà họ Mạc khôn khéo như , thể bỏ qua một cơ hội để thể hiện thành ý? Tự nhiên cũng đến.
Mạc Tử Khiêm đến là ý gì?