“Gia phụ lệnh cho đến đưa đồ bổ cho Hầu gia.” Mạc Tử Khiêm mặt cảm xúc.
“Thay cảm tạ Mạc lão gia.”
Kiếm Sương lập tức tiến lên, nhận lấy quà tặng mà tùy tùng của Mạc Tử Khiêm mang đến.
Lăng Kiêu lạnh lùng quét mắt , ngay cả một lời vô nghĩa cũng lười : “Tiễn khách.”
Kiếm Sương với Mạc Tử Khiêm: “Mạc công tử, mời ngài.”
Mạc Tử Khiêm nhấc chân định , nhưng dừng một chút, xoay Lăng Kiêu: “Hầu gia hiện zờ ở địa vị cao, gì nấy, nhưng nàng sống quá gian nan. Hầu gia khó một nữ tử yếu đuối như , cảm thấy hổ thẹn ?”
Lăng Kiêu nhếch môi lạnh lùng: “Ngươi nên cái mạng của ngươi cũng là do giơ cao đ.á.n.h khẽ mới giữ . Zờ ngươi cũng xứng dạy việc ?”
Sắc mặt Mạc Tử Khiêm trở nên khó coi.
Lăng Kiêu chằm chằm : “Ngươi cũng nàng dễ dàng, thì nên dẹp mấy cái tâm tư đó , đừng tưởng .”
Trái tim Mạc Tử Khiêm thắt , sắc mặt khẽ biến, dường như bí mật sâu kín trong lòng chọc thủng.
Lăng Kiêu mất kiên nhẫn. Kiếm Sương lập tức tiến lên: “Mạc công tử, mời ngài cho.”
Mạc Tử Khiêm nhấc chân rời , thần sắc hoảng hốt.
Sau khi Mạc Tử Khiêm rời , Lăng Kiêu mới hỏi: “Nàng ?”
“Phu nhân về Minh Nguyệt Hiên ạ.” Kiếm Sương dừng một chút, giọng điệu cẩn thận: “Tiểu nhân thấy sắc mặt phu nhân lắm.”
Lăng Kiêu lạnh. Bị Mạc Tử Khiêm bắt gặp, sắc mặt nàng dĩ nhiên là .
Kiếm Sương nhịn : “Phu nhân chắc là giận .”
Hà tất ? Vừa mới yên hai ngày, cứ bày trò .
Ánh mắt Lăng Kiêu u ám. Giận cũng , hận cũng mặc, cũng nên chặt đứt cái niệm tưởng của nàng .
Giờ Dậu ngày hôm , Nguyệt Dao tới.
Lăng Kiêu trong thư phòng với khuôn mặt âm u đợi suốt nửa khắc, cuối cùng dậy, thẳng đến Minh Nguyệt Hiên.
Nguyệt Dao đang xem sổ sách, cửa phòng đẩy , nàng ngẩng đầu: “Xuân Nhi, tiền tiêu hàng tháng của Ngưng Hương Các, ngày mai em mang qua…”
Còn xong, nàng bỗng phát hiện tiếng bước chân đúng.
Nàng ngẩng đầu, thấy Lăng Kiêu đến gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-136.html.]
Bàn tay cầm bút của nàng siết chặt , cúi đầu tiếp tục xem sổ sách.
Lăng Kiêu bóp cằm nàng, buộc nàng ngẩng đầu: “Sao đến thư phòng?”
“Quên .”
Giọng nàng lạnh nhạt, thái độ qua quýt.
Sắc mặt Lăng Kiêu càng trầm xuống, lạnh: “Vì Mạc Tử Khiêm?”
Nàng cũng nhếch môi, mang theo vẻ châm chọc: “Hầu gia , hà cớ gì đến đây hỏi?”
Chuyện hôm qua, cả hai đều hiểu rõ. Tại Mạc Tử Khiêm chờ ngoài cửa, tại lúc nàng rời nhắc nhở, đơn giản là cố ý .
Lăng Kiêu thái độ ngang ngược của nàng chọc cho mi tâm giật liên hồi: “Nàng coi trọng thật đấy.”
“Cho nên thế nào? Chàng tỉ mỉ sắp xếp để bắt gặp chuyện của chúng , sợ thanh danh của đủ hỗn loạn ? Để mặc kệ, thuận theo một dâm phụ ư?”
Ánh mắt Lăng Kiêu khựng .
Nàng chằm chằm , từng câu từng chữ: “Là quá coi thường .”
Khoảnh khắc gặp Mạc Tử Khiêm ngày hôm qua, là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời nàng. Chuyện bê bối nên để ai giữa bọn họ, chút kiêng dè mà vạch trần .
Hắn coi nàng là cái gì?
Nàng hất văng tay , ánh mắt lạnh lùng: “Năng lực của đủ, việc quản gia thể gánh vác nổi. Sau Hầu gia vẫn nên tìm khác . Chuyện sổ sách, cũng quản nữa.”
Sắc mặt Lăng Kiêu càng thêm âm trầm, nắm lấy cổ tay nàng: “Nàng chỉ vì Mạc Tử Khiêm?!”
Hắn lạnh: “Nàng tưởng là thứ gì ? Chuyện của và nàng, nàng thật sự nghĩ ?!”
Sắc mặt Nguyệt Dao trắng : “Chàng gì?”
“Hắn ở mặt nàng giả vờ ngây thơ, trơ mắt nàng lao lòng . Nàng tưởng ghê gớm lắm ? Chẳng qua chỉ là một tên phế vật vô dụng!”
Sắc mặt Lăng Kiêu âm u: “Nàng vì một kẻ như mà trở mặt với ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nguyệt Dao cứng đờ , sắc mặt trắng bệch. Hồi tưởng đủ chuyện , mấy Mạc Tử Khiêm thôi… thì , sớm .
, chuyện hổ như thế, mà giấu ?
Nàng cẩn thận che mắt thiên hạ, thì sớm rơi mắt khác.
Trái tim nàng bóp nghẹt đến thở nổi: “Ta cứ tưởng giấu kỹ, thì sớm là chuyện bê bối mà ai cũng .”