Lăng Kiêu thấy sắc mặt trắng bệch của nàng, lồng n.g.ự.c nhói lên một cái, sinh chút nỡ. Hắn kéo nàng lòng, giọng dịu nhiều: “A Dao, ai dám .”
Nàng nhếch mép, đôi mắt đỏ hoe: “Chàng là Quân Hầu, quyền cao chức trọng, ai dám phê bình ? thì ? Chàng từng để tâm đến ?”
Đôi mắt đỏ hoe của nàng chằm chằm , trong mắt chứa đầy hận ý: “Chàng ép , bức , nhẫn nhịn đủ đường. Tại cứ dồn đường cùng? Tại cứ đẩy chốn bất nghĩa ?”
Lăng Kiêu đôi mắt đỏ hoe của nàng, trái tim đau nhói. Toàn sát khí sớm tan biến sạch sẽ, trong mắt hiện lên vài phần luống cuống khó phát hiện.
Nàng hung hăng hất tay , đôi mắt ngập sương tràn đầy vẻ quyết tuyệt: “Chàng chẳng qua chỉ là coi thường , cảm thấy loại như thể tùy ý đùa bỡn. Đến hôm nay, chịu đủ ! Loại như , nhất định sẽ gặp báo ứng.”
Ánh mắt Lăng Kiêu khựng , sắc mặt biến đổi.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Không khí ngưng đọng.
Nguyệt Dao chút sợ hãi , chờ đợi phán quyết của .
Giằng co một lát, rốt cuộc cũng mở miệng: “Ta từng coi nhẹ nàng.”
Nguyệt Dao thoáng hoảng hốt.
“Chỉ Mạc Tử Khiêm , khác.” Hắn nàng, mày mắt cụp xuống.
Nàng vốn tưởng hôm nay vạch mặt , nàng nhiều lời ngỗ nghịch khó như , nhất định sẽ tức giận mà bóp nát cổ nàng, hoặc là ném nàng xuống hồ.
Lại ngờ rằng, cúi đầu.
Sự căm hận và tức giận dâng trào trong lòng Nguyệt Dao, bỗng dưng xen lẫn một tia cảm xúc rõ tên, chút chua xót, cũng dễ chịu.
Hắn kéo tay nàng, lắc lắc, giọng điệu cứng nhắc: “Ta còn uống thuốc.”
Nàng vốn định hất tay , nhưng giằng co một chút thoát. Cúi đầu , nàng phát hiện dùng tay trái nắm . Hắn dùng sức, vết thương dường như nứt , m.á.u bắt đầu ướm đỏ băng gạc.
Nàng vẫn còn bực bội, nhưng động tác dừng một chút.
Hắn thấy nàng giãy giụa nữa, bàn tay nắm tay nàng mới thoáng thả lỏng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay , thêm vài phần cẩn thận.
Không khí rơi im lặng giằng co.
Nàng cụp mắt, thấy vết m.á.u đỏ thẫm băng gạc tay trái vẫn đang lan .
Nàng buồn bực : “Vết thương của rách .”
Lăng Kiêu lúc mới nhớ cánh tay còn vết thương, cúi đầu một cái, đúng là rách một chút. Vết thương nhỏ , bình thường lười thèm quan tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-137.html.]
zờ phút , thấy sự nỡ trong mắt nàng, lắc lắc tay nàng: “Giúp thuốc.”
Nguyệt Dao quản , nhưng vết m.á.u đỏ thẫm cứ lương tâm nàng bất an. Trầm mặc một lát, nàng mới mở miệng: “Ta t.h.u.ố.c ở đây.”
Hắn đè nén khóe môi đang khẽ nhếch lên: “Người .”
Xích Ảnh lập tức đẩy cửa bước : “Hầu gia.”
“Đi lấy t.h.u.ố.c tới.”
“Vâng!” Xích Ảnh nhanh như một cơn gió, ngay.
Nguyệt Dao nhíu mày: “Vậy về tự bôi t.h.u.ố.c ?”
“Ta tự bôi t.h.u.ố.c thế nào ?”
“Chàng bảo thái y đến bôi t.h.u.ố.c cho .”
“Lưu thái y mỗi ngày đều đến t.h.u.ố.c cho buổi sáng, zờ ngủ .”
“Vậy bảo Xích Ảnh…”
“Hắn tay chân thô kệch, nàng sợ tay phế ?”
Nguyệt Dao cứng họng, trừng mắt . Sao thể bộ tịch đến thế?
Rất nhanh, Xích Ảnh mang băng gạc và kim sang d.ư.ợ.c tới.
Lăng Kiêu ghế, chờ nàng t.h.u.ố.c cho . Nguyệt Dao hít sâu một , cuối cùng vẫn đến mặt , vén tay áo lên.
Hắn mặc áo choàng tay rộng, ống tay áo to che khuất phần lớn vết thương, zờ kéo lên mới phát hiện băng gạc cánh tay m.á.u thấm ướt một nửa.
Mi tâm nàng nhíu , động tác gỡ băng gạc cho cũng cẩn thận hơn nhiều.
Hắn mi tâm đang nhíu của nàng, khóe môi khẽ nhếch. Nàng quả nhiên vẫn sẽ mềm lòng.
Mạc Tử Khiêm xử lý xong, yên tâm. Kéo dài càng lâu, biến càng lớn, để nàng còn giữ đường lui nào.
Phải dùng d.a.o sắc chặt đay rối, để Mạc Tử Khiêm chính mắt thấy, sẽ c.h.ế.t tâm, Nguyệt Dao cũng sẽ c.h.ế.t tâm, từ đó cũng an tâm.
Chuyện sớm muộn gì cũng . Hiện zờ nàng đang áy náy với , tự nhiên cũng là thời cơ nhất. Nàng giận thì giận, nhưng cuối cùng vẫn thể oán hận .
Nguyệt Dao gỡ băng gạc cho , để lộ vết thương dữ tợn. Băng gạc còn dính một ít m.á.u thịt.