Trong lòng nàng bỗng dưng bực bội, thể yên , bèn lật tìm mấy giấy luyện chữ.
Lăng Trần từng dạy nàng, luyện chữ thể giúp tập trung tinh thần, nếu nội tâm nôn nao, cảm xúc bực bội, thì thể luyện chữ để tĩnh tâm.
Chàng để cho nàng nhiều giấy luyện chữ, nhưng nàng luyện hồi lâu, chữ vẫn khó coi.
Những giấy luyện chữ đó phần lớn nàng đều tập qua, liền đến rương lật tìm sách cũ của , tìm một tập giấy luyện chữ mới.
Chiếc rương sắt vẫn là mang từ Vân Châu đến, là chiếc rương Lăng Trần chuyên dùng để đựng sách. Nàng nỡ vứt , nên mang cùng đến kinh thành.
Hiện giờ sách của Lăng Trần, phần lớn nàng sắp xếp , đặt giá sách, thường xuyên lật xem. Chỉ ít mấy quyển tối nghĩa khó hiểu, vẫn đặt yên trong chiếc rương .
Nàng mở rương , xổm đất tìm từng cuốn. Sách trong rương còn nhiều, chỉ vài quyển lèo tèo. Nàng tiện tay lấy , lật xem một vòng, thò tay lấy một quyển khác, nhưng khi duỗi tay , bỗng dưng cảm thấy gì đó đúng.
Nàng gõ đáy rương, dường như tiếng vang rỗng.
Mi tâm nàng nhíu , gõ thêm nữa, đúng là rỗng thật.
Nàng sững sờ, lập tức đặt sách trong tay sang một bên, sờ soạng đáy rương. Bỗng nhiên, nàng vô tình ấn một góc bên cạnh, tấm ván gỗ bên đột ngột bật mở, bên trong còn một ngăn bí mật.
Trong ngăn bí mật, đặt một cuốn sổ cũ kỹ, dày cộm.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-142.html.]
Bìa sổ bất kỳ chữ nào, trống trơn. Nàng cẩn thận mở , nét chữ quen thuộc đập mắt.
Là nhật ký của Lăng Trần, bên trong rải rác ghi cuộc sống và tâm sự của .
Phụ qua đời, sốt cao phát bệnh, trong nhà vì chữa bệnh cho mà tiêu hết tiền tích góp. Lăng Kiêu thi khoa cử nữa mà lựa chọn bươn chải giang hồ kiếm tiền nuôi gia. Sau Lăng Kiêu tòng quân, rời nhà mười năm…
Đủ chuyện, mỗi chữ đều toát lên vẻ u ám.
Nguyệt Dao lật về , bỗng nhiên dừng .
“Năm Thiên Lâm thứ 21, mùa hạ, ngày mười bốn tháng tám, gặp một cô nương bỏ trốn. Thúc bá trong nhà bán nàng thanh lâu, nàng tự trốn thoát, cả bẩn thỉu, nhưng đôi mắt sáng, giống như nai con nơi núi sâu, cảnh giác mà hung dữ trừng mắt . Ta , thật nàng sợ hãi.”
“Ngày mười lăm tháng tám, nhà nàng tìm tới, mang theo cả quan sai bắt nàng về. Nàng cầu cứu về phía , tựa như đang cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Ta đành lòng.”
“Ngày mười sáu tháng tám, bỏ năm mươi lượng bạc mua nàng, cưới nàng vợ. Ta thật sự thể ngờ, cũng sẽ chuyện hoang đường như .”
“Ngày hai mươi tháng tám, bỗng lật xem hôn thư, mới phát hiện sinh nhật nàng là mùng chín tháng tám, qua hơn mười ngày. Nàng chẳng hề để tâm, nhưng cảm thấy, dù cũng là lễ cập kê mười lăm tuổi, nên sơ sài. Ta nhờ Tào gia tẩu tử Toàn Phúc Nhân búi tóc cho nàng, bù lễ cập kê. Nàng đầu tiên vui vẻ đến , lắc lắc cây trâm đầu hỏi ? Ta nụ của nàng cho lóa mắt, .”
“Ngày hai mươi tháng chín, nàng thích ứng nhanh, quen với cuộc sống ở Lăng gia. Nhìn dáng vẻ yếu đuối như , vô cùng kiên cường. Mẹ khen nàng thuận theo hiểu chuyện, Tam nàng dịu dàng hiền thục. Ta cảm thấy, nàng giống như vầng thái dương nhỏ bé, vĩnh viễn tràn đầy sức sống, thế nào cũng chịu thua. Ta nghĩ, nàng kiên cường hơn .”
“Tháng mười hai, giáp Tết, sắp sang năm mới. Mẹ bỗng nhiên nhắc, mong chúng sang năm sinh một đứa con. Nàng ngây thơ mờ mịt, chỉ gật đầu. Về phòng hỏi , thế nào mới thể sinh con? Ta chút bất đắc dĩ, dỗ nàng ăn nhiều cơm một chút, dưỡng thể là thể . Nàng tin, trịnh trọng gật đầu. Chúng từ khi thành hôn ngủ giường riêng, thể con?Thân thể của , tự rõ nhất, sống bao lâu nữa, như đèn cạn dầu. nàng đang tuổi thanh xuân phơi phới, còn cả một tương lai dài rộng. Ta , chung quy thể cùng nàng đến cuối cùng.Ta cũng từng dấy lên tư tâm, khi thấy đôi mắt lấp lánh của nàng với , khi nàng gọi từng tiếng ‘phu quân’, khi nàng đón giao thừa đèn lồng ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, bỗng dưng đỏ hoe mắt, rằng nhớ cha ."