Nửa canh giờ , xe ngựa dừng con phố ồn ào, cửa Hi Xuân Lâu.
Nguyệt Dao xuống xe, bước trong.
“Giúp tìm Tam công tử của các ngươi, cứ Khương phu nhân việc tìm .”
Tiểu nhị lập tức đồng ý: “Phu nhân lên nhã gian lầu đợi một lát ạ!”
Nguyệt Dao trong nhã gian lâu, Mạc Tử Khiêm liền vội vã chạy tới. Sau , tưởng bọn họ sẽ bao giờ gặp . Không ngờ mới cách mấy ngày, nàng đột nhiên tới. Hắn đoán chắc chắn xảy chuyện.
“Khương phu nhân tới đây? Có xảy chuyện gì ?!” Mạc Tử Khiêm vội vàng hỏi.
Nguyệt Dao tháo mũ rèm che xuống, đôi mắt ngập sương bình tĩnh : “Công tử đây từng , nợ một ân tình, ngày nguyện bất cứ điều gì để báo đáp .”
“ .”
“Ta ngài giúp một chuyện.”
Mạc Tử Khiêm vội hỏi: “Chuyện gì?”
“Tháng ngài mang thương đội đến Lâm Châu ăn đồ sứ, nhờ thuyền buôn của các ngài, giữa đường sẽ rời thuyền ở Dương Châu.”
Mạc Tử Khiêm kinh ngạc đến biến sắc: “Nàng rời khỏi Yến Kinh?! Một ?”
Thần sắc Nguyệt Dao quyết liệt: “ .”
“Tại …”
Lời hỏi , cảm thấy câu hỏi thừa. Nàng rời khỏi Lăng gia, còn thể nguyên nhân gì nữa? Tự dĩ nhiên là vì Lăng Kiêu.
“Dương Châu phồn hoa giàu , nếu tiệm hương liệu của mở ở Dương Châu, sẽ một cục diện khác,” nàng mím môi, “Ta cũng ngoài xem thử.”
“ nàng một nữ dặm trời xa đất lạ, bằng theo đến Lâm Châu…”
Nguyệt Dao lắc đầu: “Lâm Châu nổi tiếng thiên hạ về đồ sứ, thích hợp để mở tiệm hương liệu, ngược Dương Châu thích hợp hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-144.html.]
Nàng cũng dây dưa quá nhiều với Mạc Tử Khiêm. Nàng chỉ lợi dụng Mạc Tử Khiêm để rời .
Dù nàng cũng , Mạc Tử Khiêm ở Mạc gia cũng hề dễ dàng. Hắn mà dây dưa quá nhiều với một quả phụ bỏ trốn như nàng, nhất định sẽ rước thêm nhiều phiền phức.
Không xa, nếu Lăng Kiêu tìm nàng, nhất định sẽ tìm Mạc Tử Khiêm đầu tiên. Lăng Kiêu vẫn luôn cho rằng nàng và Mạc Tử Khiêm tư tình.
Nếu nàng dùng danh phận giả nhờ thuyền buôn của cùng rời kinh, chắc chắn sẽ giảm phần lớn khâu kiểm tra và nguy hiểm. Loại thuyền buôn thường sẽ theo cả một đoàn thương đội, đông đảo, giữa đường rời thuyền thiếu một cũng gì là lạ.
Chờ Lăng Kiêu trở kinh thành, là ba tháng . Khi đó nàng sớm đến Dương Châu, cắt đứt quan hệ với Mạc Tử Khiêm, tra Mạc Tử Khiêm cũng tra gì.
Nguyệt Dao ngước mắt : “Ta còn cần một phận mới. Ta trong kinh chợ đen mua bán hộ tịch, là một phụ nữ nội trạch tiện mua. Ngài kinh doanh nhiều năm, nhất định nhiều cách hơn , phiền ngài giúp .”
Sắc mặt Mạc Tử Khiêm đổi liên tục, cứng đờ hồi lâu mới rốt cuộc mở miệng: “Ân cứu mạng của Khương phu nhân, chút việc nhỏ , cũng đáng là gì.”
“Cho dù là danh nghĩa bằng hữu, cũng sẽ giúp nàng. Nàng đến Định Châu, thì đến Dương Châu cũng . Mạc gia ở Dương Châu cũng chút buôn bán tơ lụa qua , đây từng ở Dương Châu một năm, cũng quen mấy bạn cũ. Vừa sẽ nhờ bạn cũ chiếu cố nàng, sắp xếp hai theo nàng, cũng thể bảo vệ nàng chu .”
Nguyệt Dao nở nụ : “Đa tạ ngài.”
Có thể thêm chút tiện lợi, nàng đương dĩ nhiên cũng sẽ từ chối. Nếu , nàng đơn thương độc mã đến Dương Châu, chỉ e cũng tốn ít tâm tư mới thể yên cắm rễ.
Nhân phẩm của Mạc Tử Khiêm, nàng tin tưởng . Nửa năm nay ở kinh thành, dù là đối diện với công chúa, nàng cũng thể giấu diếm nhiều chuyện. Còn Mạc Tử Khiêm và nàng, cả hai đều rõ điểm yếu và bí mật của đối phương. Bất kể Mạc Tử Khiêm nghĩ thế nào, thật nàng sớm coi là bằng hữu.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Việc , vẫn mong công tử giữ bí mật giúp .” Nguyệt Dao dặn dò một câu.
Mạc Tử Khiêm hiểu rõ, gật đầu: “Nàng yên tâm, hiểu mà. Mùng chín tháng thuyền buôn rời kinh, , ở bến tàu đợi nàng.”
Ánh mắt Nguyệt Dao lóe lên. Mùng chín tháng , là sinh nhật mười bảy tuổi của nàng.
Nàng bỗng dưng nhớ tới trận pháo hoa ở Trích Tinh Lâu đêm qua, Lăng Kiêu , đó là tổ chức sinh nhật sớm cho nàng.
Nàng mím chặt môi, bàn tay trong ống tay áo siết . Trong lòng nàng lựa chọn.
Nàng nghĩ, nàng món quà sinh nhật mà mong hơn.