Hắn siết chặt vòng tay, ôm nàng thật chặt lòng, tim đập “thình thịch” rộn ràng, một sự hưng phấn từng .
Nàng để ý . Nàng lưu luyến .
Trong lòng nàng .
Hắn cúi đầu vùi mặt cổ nàng, mũi dụi dụi tóc nàng: “A Dao.”
Nàng tựa lòng , đầu ngón tay run rẩy, cụp mắt: “Ưm.”
Hôm nay gặp Mạc Tử Khiêm, nàng thể giấu mắt . Nếu tra hỏi kỹ, nàng chắc giấu . Hôm nay chủ động tiến thêm một bước với cũng là một canh bạc. Không ngờ, nàng cược đúng .
Hắn truy xét nàng và Mạc Tử Khiêm rốt cuộc dặn dò chuyện gì, cũng tức giận vì nàng tự ý gặp Mạc Tử Khiêm. Thì cũng dễ chuyện như .
Chỉ là lực ôm của càng lúc càng mạnh, như hận thể khảm nàng xương cốt. Nàng dần dần chút khó thở, liền đẩy đẩy .
Hắn nới lỏng tay, cụp mắt nàng. Nàng ngước mắt lên, liền đ.â.m sầm đôi mắt tối sầm của .
Cả Nguyệt Dao run lên. Ánh mắt như , nàng quá quen thuộc, nhưng vẫn sợ hãi.
Hắn cúi đầu, áp sát gần. Cả nàng cứng đờ, sống lưng rởn gà gà lạnh, giống như một con dã thú đang áp sát, khẽ ngửi con mồi của nó.
Nàng theo bản năng né tránh, nhưng suy nghĩ một chút, đ.á.n.h bạo né. Chỉ là hôn thêm một thôi, nếu thể định Lăng Kiêu, cũng gì là thiệt.
Nàng hít sâu một , ngẩng đầu, chút vụng về hôn lên môi .
Trong đầu “Ong” một tiếng, nổ tung như sấm sét, khoảnh khắc tiếp theo liền ấn nàng lòng, cuồng nhiệt hôn lên môi nàng, hận thể xé nàng mà nuốt chửng.
“Ưm…”
Lần hôn vô cùng dùng sức, môi nàng cũng chút đau. Nàng giơ tay chống cự, nhưng muộn, giống như một con sói hoang nổi điên.
“Đau.” Nàng kêu khẽ một tiếng vì đau.
Nụ hôn của liền trượt từ khóe môi xuống, lưu luyến má nàng, trượt xuống cổ nàng. Bàn tay ôm eo nàng càng dùng sức hơn, lòng bàn tay dần dần nóng bừng.
Đồng tử nàng co rụt , chút luống cuống hoảng sợ sự tiếp xúc mật xa lạ . Nàng giơ tay đẩy , nhưng hề suy suyển, như c.ắ.n đứt cổ nàng.
Chiếc cổ thon thả như , đầu tiên nếm thử vị của nàng, rơi thể rút . Dục vọng trong lòng bành trướng, vẫn vô pháp thỏa mãn.
Hắn dọc theo cổ xuống, còn nhiều hơn.
Bàn tay to mò đến đai lưng của nàng. Sợi đai lưng mỏng manh như , chỉ cần dùng sức là thể dễ dàng kéo .
Hắn nắm chặt sợi đai lưng đó, đốt ngón tay trắng bệch.
“Lăng Kiêu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-146.html.]
Nàng bỗng dưng gọi , giọng bất giác mang theo sự run rẩy, chút sợ hãi và hoảng hốt.
Hắn tỉnh táo ngay lập tức, lý trí dần dần về.
Hắn ngẩng đầu, thấy sự kinh hoàng thể che giấu trong mắt nàng.
Đôi mắt vẫn còn tràn ngập d.ụ.c vọng, nàng đầy khao khát.
nếu cứ mà nàng, khỏi chút ủy khuất nàng. Hắn hứa sẽ cưới nàng, giờ trong lòng nàng , càng nên thuận theo ý nàng một chút, chờ đến sang năm, cưới hỏi đàng hoàng.
Nàng để ý mấy lễ nghĩa đó, cũng nỡ đường đột nàng.
Lâu như còn đợi , giờ nàng một lòng một với , còn gì thể nhẫn nhịn?
Hắn cho nàng một sự vẹn .
Hắn sửa vạt áo cho nàng, hít sâu một , buông nàng .
Nguyệt Dao cuống quýt lùi hai bước, giữ cách với .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Đồng tử vẫn còn u tối, tràn ngập d.ụ.c vọng tan.
“Ta, .”
Nguyệt Dao sợ đến mức xoay bỏ chạy, sợ chỉ chậm một chút là sẽ tóm trở c.ắ.n đứt cổ.
Lăng Kiêu khắc chế siết chặt hai nắm đấm, rốt cuộc cũng kìm nén sự xúc động tóm nàng trở .
“Người .” Giọng âm trầm.
Kiếm Sương cuống quýt đẩy cửa bước : “Hầu gia.”
“Chuẩn nước.”
“Dạ?”
Nguyệt Dao vội vã trở về Minh Nguyệt Hiên, mãi đến khi xuống phòng ngủ, tim nàng vẫn bình , dường như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Xuân Nhi bưng , bỗng dưng kinh ngạc : “Phu nhân, cổ của ?”
Nguyệt Dao soi gương, mới phát hiện cổ đầy dấu hôn lấm tấm. Mặt nàng lập tức nóng bừng, cuống quýt giơ tay che cổ , cố gắng trấn tĩnh: “Không gì, cẩn thận muỗi đốt.”
Xuân Nhi cũng hiểu chuyện, vội tìm t.h.u.ố.c mỡ cho nàng: “Phu nhân mang theo túi thơm đuổi muỗi ? Sao vẫn muỗi đốt ? Con muỗi độc thật, phu nhân mau dùng t.h.u.ố.c ạ.”
Xuân Nhi lấy t.h.u.ố.c mỡ tới, Nguyệt Dao tiện tay nhận lấy: “Ta tự , em lui .”
“Vâng ạ.”