Chị Dâu Trưởng Hiền Thục Dịu Dàng, Khiến Vị Quân Hầu Lạnh Lùng Tàn Nhẫn Ngày Đêm Mơ Tưởng. - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:59:44
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày mười hai tháng bảy, giờ Thìn, phu nhân đến Phúc Thọ Viên thỉnh an lão phu nhân, dùng bữa sáng cùng lão phu nhân, đó về phòng hương chế hương. Buổi trưa dùng cơm, đó ngủ trưa nửa canh giờ, về phòng hương chế hương. Giờ Dậu quản gia báo cáo công việc, đó dùng bữa tối, đó ngủ.

 

Ngày mười ba tháng bảy, giờ Thìn một khắc, thỉnh an lão phu nhân, dùng bữa sáng, chế hương, ngủ trưa, chế hương, bữa tối, ngủ.

 

Ngày mười bốn tháng bảy…

 

Lăng Kiêu nhíu mày, cả ngày của nàng chỉ bấy nhiêu việc?

 

Chắc chừng nửa tháng hành trình, ngoài chế hương là ở nhà ngủ, nửa bước , thật sự thể ở nhà yên .

 

Trước ở nhà thì nàng hận thể một ngày tám cửa.

 

Lăng Kiêu ba bốn lượt xem xong, chút bất mãn ném thư về bàn: “Viết những hai trang lời vô nghĩa.”

 

Kiếm Sương xòa: “Xích Ảnh , phu nhân đúng là khỏi cửa, mỗi ngày hành tung đơn điệu, gì mới mẻ.”

 

Hắn vội vàng bổ sung: “Trước Hầu gia dặn dò phu nhân phu nhân ở nhà an tâm chờ ngài trở về ? Phu nhân chắc là ghi tạc trong lòng, cho nên mới cửa, an phận thủ thường ở nhà đợi.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Lăng Kiêu hừ lạnh: “Nàng thể lời như ?”

 

“Trong lòng phu nhân Hầu gia, tự nhiên là xem lời Hầu gia tôn sùng là thánh chỉ.”

 

Lăng Kiêu đè nén khóe môi đang khẽ nhếch, tâm tình vui vẻ lên vài phần.

 

Hắn tiện tay cầm lấy bức thư khác bàn, là Mạc Thế Khang gửi tới.

 

Mạc gia đáng nhắc tới, nhưng Mạc Thế Khang hiện giờ đang giúp Trần gia việc, còn trông chờ câu con cá lớn Trần tướng.

 

Hơn nữa, Mạc Tử Khiêm cũng thể đề phòng.

 

Lăng Kiêu tùy ý mở thư , lướt qua, giờ rời kinh, Trần gia đúng là động tác nhỏ liên tiếp, nhưng cũng gì đại sự.

 

Mà khi tầm mắt quét đến hàng chữ cuối cùng.

 

—— “Mạc Tử Khiêm gần đây giúp một nữ nhân tên là ‘Lâm Vân’ hộ tịch công văn, dường như tính toán mang nàng cùng Lâm Châu.”

 

Ý hời hợt trong mắt tiêu tán vài phần.

 

Người phụ nữ liên quan đến Mạc Tử Khiêm?

 

Hắn khó nghĩ đến Khương Nguyệt Dao.

 

Mạc Tử Khiêm tâm tư gì với Khương Nguyệt Dao, thể ?

 

Lâm Vân, một cái tên vô cùng xa lạ.

 

chính vì quá xa lạ, ngược khiến nghi ngờ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-153.html.]

Kiếm Sương nhận thấy sắc mặt Lăng Kiêu dần trầm xuống, lập tức cũng căng thẳng theo: “Chẳng lẽ Mạc gia ?”

 

Lăng Kiêu ngước mắt : “Thư gửi đến khi nào?”

 

“Bảy ngày , qua dịch trạm quan, một đường phiên đổi đổi ngựa đưa đến.”

 

Ánh mắt Lăng Kiêu lạnh . Bảy ngày , thư của Xích Ảnh cũng là gửi bảy ngày . Nửa tháng qua, nàng ở trong phủ an phận thủ thường, nửa bước , mà bên cạnh Mạc Tử Khiêm thêm một phụ nữ tên Lâm Vân?

 

Là Mạc Tử Khiêm lòng đổi , còn tự tìm đường c.h.ế.t, nguyên nhân khác?

 

“Đoàn thuyền buôn của Mạc Tử Khiêm khi nào rời kinh?”

 

“Mùng chín tháng tám.”

 

Hôm nay là mùng 1 tháng tám.

 

Lăng Kiêu trầm tư một lát, phân phó: “Lập tức gửi thêm một phong thư nữa, khẩn cấp đưa đến Mạc gia.”

 

Mi tâm Kiếm Sương giật giật, mơ hồ cảm giác mưa gió sắp đến, lập tức ôm quyền đồng ý: “Vâng.”

 

Kiếm Sương cầm thư vội vã lui ngoài.

 

Lăng Kiêu bàn sách, sắc mặt bình tĩnh ánh nến nhảy múa dần trở nên lạnh lẽo.

 

Khương Nguyệt Dao, nhất đây chỉ là trùng hợp.

 

Trong chớp mắt, đến mùng chín tháng tám, ngày đoàn thuyền buôn rời kinh.

 

Nguyệt Dao hiếm khi cửa, mang theo Xuân Nhi đến tiệm hương liệu xem sổ sách.

 

Nàng chỉ xách một cái giỏ tre nhỏ, mang theo bất kỳ hành lý nào, vẫn xe ngựa của Hầu phủ cửa như cũ.

 

“Phu nhân, mời lên xe.” Gã sai vặt đ.á.n.h xe cung kính .

 

Nguyệt Dao gật gật đầu, dẫm lên bậc thang khom lưng lên xe.

 

Xa phu vung roi, xe ngựa chậm rãi khởi hành.

 

Nguyệt Dao vén rèm cửa sổ xe lên, tòa Hầu phủ nguy nga một nữa, mím chặt môi. Có lẽ nàng vốn thuộc về nơi .

 

Nửa năm qua, đối với nàng mà giống như chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng xa vời thể chạm tới nhưng đầy thấp thỏm lo âu.

 

Nàng sớm nên rời .

 

Nàng mở giỏ tre , bên trong đặt một cuốn nhật ký, còn một chồng ngân phiếu. Đối với nàng mà , cũng chỉ hai thứ là cần thiết mang , chỉ chúng mới thuộc về nàng.

 

Xe ngựa đến tiệm hương liệu, xa phu hô một tiếng: “Đại phu nhân, đến .”

 

 

Loading...