Chị Dâu Trưởng Hiền Thục Dịu Dàng, Khiến Vị Quân Hầu Lạnh Lùng Tàn Nhẫn Ngày Đêm Mơ Tưởng. - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:59:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nguyệt Dao khom xuống xe, với xa phu: “Ta chắc một canh giờ mới về, ngươi đến quán gần đây nghỉ chân .”

 

Nàng liếc Xuân Nhi, Xuân Nhi lấy một mẩu bạc vụn, đưa cho .

 

Xa phu mừng rỡ rối rít cảm ơn: “Đa tạ Đại phu nhân, đa tạ Đại phu nhân!”

 

Nguyệt Dao đối xử với hạ nhân trong phủ nay luôn hòa nhã, bao giờ khó dễ ai, hơn nữa còn thông cảm cho cái khó của họ, hạ nhân tự nhiên cũng đều quý mến nàng.

 

Nguyệt Dao tiệm hương liệu, Xuân Nhi nhịn nhỏ giọng : “Phu nhân đuổi xa phu , chúng thể nhân cơ hội chuồn ạ?”

 

Nguyệt Dao lắc lắc đầu: “Vẫn .”

 

Người theo dõi nàng chắc chắn chỉ xa phu, mà còn khác. Lời của nàng, đơn thuần chỉ cho xa phu , mà cũng là cho kẻ trong bóng tối , để họ thả lỏng cảnh giác.

 

Nàng an phận thủ thường hơn nửa tháng, tự nhiên cũng dễ khiến tin tưởng.

 

Xích Ảnh quả thực thấy. Hắn canh giữ nóc nhà tiệm hương liệu, cửa tiệm, chờ phu nhân cửa theo nàng cùng về phủ.

 

Muốn nghỉ ngơi ở cửa hàng một canh giờ, còn sớm chán. Hắn buồn chán đó chờ đợi.

 

Nguyệt Dao tiệm hương liệu, ở bên trong bận rộn nửa canh giờ, xem sổ sách, kiểm kê hương liệu, hỏi Thanh Hà và những khác về tình hình cửa hàng gần đây.

 

Chờ nửa canh giờ, nàng nhã gian nghỉ ngơi lầu, một bộ váy áo nha , đó cùng Xuân Nhi, từ cửa tiệm hương liệu lặng lẽ đẩy cửa .

 

Tiệm hương liệu một cửa , là nàng tự mở, bình thường mấy khi , tự nhiên cũng gây chú ý.

 

Một chiếc xe ngựa màu than chì mấy nổi bật chờ sẵn bên ngoài. Nàng và Xuân Nhi vội vàng lên xe, đó xe ngựa lập tức rẽ con hẻm tối phía , phóng trong bụi mù.

 

Xe ngựa khỏi hẻm tối, lập tức về phía bến tàu ngoại ô kinh thành.

 

Một đường thúc ngựa, mất ba mươi phút, liền tới nơi.

 

Nguyệt Dao từ xe ngựa xuống, vẫn đội mũ rèm che. Vừa xuống xe, thấy thương nhân và phu khuân vác qua tấp nập, ồn ào náo nhiệt.

 

Nàng quanh một lượt, liền thấy Thư Cầm chờ sẵn.

 

“Lâm cô nương.” Thư Cầm chạy chậm tới, “Cô nương cuối cùng cũng tới , thuyền buôn chuẩn xuất phát, công tử nhà chúng đang đợi ngài.”

 

Nguyệt Dao gật gật đầu, theo kịp bước chân Thư Cầm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-154.html.]

Thư Cầm dẫn nàng đến chiếc thuyền buôn lớn nhất đậu ở mép bến tàu, Mạc Tử Khiêm đang ở mũi thuyền.

 

“Lâm cô nương.” Mạc Tử Khiêm nàng, ánh mắt vui mừng.

 

Nguyệt Dao vén váy, bước lên thuyền buôn, cũng nở nụ : “Công tử đợi lâu ?”

 

“Không , chỉ lo nàng tới.”

 

Thần sắc Mạc Tử Khiêm chút lo âu. Không tại , gần đây luôn cảm thấy bất an mơ hồ, cứ thấy khí gì đó kỳ quái, luôn lo lắng xảy biến cố gì .

 

Cũng may, chuyện thuận lợi, đoàn thuyền buôn cuối cùng cũng đúng hạn rời kinh, nàng cũng đúng hẹn đến.

 

Xem chỉ là nghĩ nhiều.

 

“Nhổ neo!” Người chèo thuyền hô to một tiếng, cởi dây thừng buộc boong tàu.

 

Nguyệt Dao boong tàu, đầu bến tàu ồn ào náo nhiệt, bỗng nhiên nhớ tới nửa năm , nàng cũng chính tại nơi bước Yến Kinh.

 

Lúc đó bến tàu cấm quân bao vây, cảnh ồn ào như hôm nay.

 

Nàng xông một thế giới thuộc về .

 

Thuyền lớn chậm rãi rời bờ, cảnh tượng bến tàu cũng dần dần lùi xa, trở nên mơ hồ. Gió sông thổi qua, lạnh, đó là hương vị của tự do.

 

Tim nàng đập dần nhanh hơn. Nàng cuối cùng, vẫn là rời .

 

Chỉ là giờ vội vàng, nhiều chuyện vẫn kịp căn dặn. Nàng lừa dối Lâm thị, cũng thể từ biệt công chúa, Lăng Thân cũng hề .

 

Nàng cụp mắt xuống, trong lòng thực sự hụt hẫng.

 

tình huống hôm nay, quả thực cũng cho phép nàng xảy chút sơ suất nào. Nàng dám, chỉ một chút bại lộ nhỏ, e rằng đều sẽ , mà hậu quả như , nàng gánh nổi.

 

“Lâm nương tử.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Nguyệt Dao đầu , : “Đi Dương Châu bằng đường thủy, chắc ít nhất mười ngày mới tới nơi. Trong thời gian đó, cứ cách ba năm ngày mới thể dừng thuyền cập bến một hai canh giờ để mua đồ, gần như đều sống thuyền, cũng quen .”

 

Nguyệt Dao gật gật đầu: “Được ạ, lúc đến Yến Kinh, cũng là thuyền.”

 

Thoáng cái nửa năm, nàng cũng nhận , thời gian trôi nhanh như .

 

 

Loading...