“Bây giờ đến Tấn Thành , mấy ngày nữa là thể đến Dương Châu.” Xuân Nhi vui vẻ .
Nguyệt Dao về phương xa, đôi mắt cũng sáng lên: “Trước phu quân cho xem địa lý chí, Dương Châu phú giáp thiên hạ, là nơi giàu và đông đúc nhất Đại Chu, thương nhân các nơi buôn bán qua . Ta khi đó nghĩ, một ngày nào đó, nhất định mở tiệm hương liệu của ở Dương Châu.”
Khi đó, phu quân cũng từng nàng viển vông, dịu dàng nàng, Dao Nhi , nhất định thể .
“Nương tử mấy ngày nay vẫn thích ứng chứ?”
Giọng Mạc Tử Khiêm truyền đến từ phía .
Nguyệt Dao đầu , : “Rất thích ứng, công tử phí tâm.”
“Nếu thuận lợi, mấy ngày nữa là đến Dương Châu.” Mạc Tử Khiêm dừng một chút, trong mắt ẩn hiện sự nỡ, “Nương tử thật sự quyết định đến Dương Châu?”
Nguyệt Dao gật đầu: “ .”
Mạc Tử Khiêm bất đắc dĩ khẽ: “Cũng đành , là chuyện nàng , cũng tiện can thiệp.”
“Công tử lo lắng một nữ tử đơn đến Dương Châu quá mạo hiểm, hiểu, nhưng chuẩn . Con đường , luôn tự .” Giọng Nguyệt Dao nhẹ, nhưng ngữ khí kiên định.
Hắn kéo kéo khóe môi. Hắn chỉ đơn thuần là lo lắng, còn tư tâm nghĩ, nếu nàng đến Lâm Châu , sẽ nhiều cơ hội chiếu cố nàng hơn.
Hắn : “Được, nếu ngày , sẽ đến Dương Châu ăn, cũng xin nương tử chiêu đãi.”
Nguyệt Dao nở nụ : “Đương nhiên.”
Đang chuyện, Lưu quản sự vội vàng tới, khom với Mạc Tử Khiêm: “Công tử.”
“Sao ?”
“Xảy chút phiền phức.” Lưu quản sự thấp giọng .
Mạc Tử Khiêm sững sờ, đó về phía Nguyệt Dao: “Ta xử lý chút việc .”
“Được, ngài cứ .” Nguyệt Dao gật gật đầu.
Mạc Tử Khiêm theo Lưu quản sự trở trong thuyền.
“Rốt cuộc ?” Mạc Tử Khiêm hỏi.
Lưu quản sự lau mồ hôi trán: “Quan khẩu Tấn Thành cho qua.”
“Tại cho ? Chúng công văn thông quan của triều đình cấp, một đường thông suốt, Tấn Thành đặc biệt?” Mạc Tử Khiêm trầm giọng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-156.html.]
“Nghe Tấn Thành gần đây giặc cướp, hung hăng ngang ngược. Hiện tại quan khẩu Tấn Thành đều đóng cửa hết, cho phép bất kỳ thuyền bè nào , đang bắt cướp.”
Mạc Tử Khiêm cau mày: “Vậy đợi bao lâu?”
“Nghe ít nhất chờ mười ngày .”
“Như ? Ta thì chờ , nhưng hàng hóa thuyền chờ .”
Số hàng hóa đều ký kết hợp đồng, định sẵn thời gian đến nơi, thể chậm trễ. Một hàng còn là hoa quả tươi, hải sản các loại, càng thể trì hoãn.
Lưu quản sự cũng thở dài theo, bỗng nhiên nghĩ điều gì: “Thật còn một cách, thể vòng qua Kỳ Châu, Tấn Thành. Tuy sẽ muộn hơn một hai ngày, nhưng cũng hơn là mắc kẹt ở Tấn Thành!”
“Kỳ Châu?”
Ánh mắt Mạc Tử Khiêm lóe lên, bỗng nhiên chút do dự.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Kỳ Châu và Định Châu liền kề , nếu vòng qua Kỳ Châu, liệu thể…
“Công tử, các thuyền buôn khác đều chọn đường vòng . Chúng nếu cứ đợi, mười ngày chắc qua . Quay đầu chậm trễ thời gian, hỏng hàng hóa, tổn thất cả vạn lượng bạc, lão gia mà , chắc chắn sẽ tha cho chúng !” Lưu quản sự khuyên.
Mạc Tử Khiêm mím chặt môi. Lần nếu là đám đại ca của tổn thất bạc, phụ chắc nghiêm trị thế nào, nhưng nếu là gây tổn thất như , chắc chắn từ nay về sẽ còn khả năng đụng đến nửa điểm quyền lợi của Mạc gia.
Hắn thua nổi.
Định Châu và Kỳ Châu chỉ là liền kề mà thôi, ngang qua Kỳ Châu một chút, chắc cũng sẽ chuyện gì , là nghĩ nhiều quá .
Hắn trầm mặc một lát, rốt cuộc quyết định: “Vậy vòng qua Kỳ Châu.”
“Đi đường vòng?” Nguyệt Dao cũng chút nghi hoặc.
Mạc Tử Khiêm áy náy giải thích: “Tấn Thành gần đây giặc cướp, đám đạo tặc đó đều là thủy tặc, cực kỳ giỏi bắt cóc thuyền buôn, hễ cướp thuyền là đốt g.i.ế.c cướp bóc. Tri phủ Tấn Thành hiện giờ vì dẹp nạn cướp, nên phong tỏa quan khẩu. Chúng qua Tấn Thành, thật cũng an lắm.”
“Cô cần lo lắng, vòng qua Kỳ Châu, chỉ muộn một ngày đến Dương Châu thôi, nhiều nhất là bảy ngày , nhất định sẽ đưa cô đến Dương Châu.”
Nguyệt Dao gật gật đầu: “Không ạ, đây cũng là chuyện bất khả kháng.”
Mạc Tử Khiêm : “Cô cứ yên tâm, thuyền nếu gì quen, cứ việc với .”
“Vâng.”
Nguyệt Dao gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng chút bất an mơ hồ.