Nàng kêu t.h.ả.m một tiếng, thể dường như xé rách, nước mắt nháy mắt lăn dài.
Hắn hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng, giọng khàn khàn như ma chú: “A Dao, nàng là của .”
Kiếm Sương và những khác vốn canh giữ bên ngoài phòng, thấy động tĩnh bên trong, lặng lẽ lùi xa hơn một chút.
Nguyệt Dao ban đầu còn mắng chửi, đó cầu xin, dần dần giọng ngày càng yếu .
Mãi đến một canh giờ , bỗng nhiên trong khoang thuyền truyền đến tiếng quát chói tai của Lăng Kiêu: “Người !”
Kiếm Sương giật , vội vàng chạy chậm trở ngoài phòng, đáp lời: “Hầu gia.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Tìm đại phu tới!”
“A? Vâng!”
Kiếm Sương lập tức xông ngoài tìm đại phu.
Cũng may thuyền buôn vốn dĩ mang theo đại phu, nên cũng khá tiện lợi. Mười lăm phút , đưa vị đại phu đó đến.
“Hầu gia, đại phu tới .”
Kiếm Sương cẩn thận gõ cửa.
“Vào !”
Kiếm Sương cũng dám , vị đại phu: “Ngươi .”
Đại phu nơm nớp lo sợ đẩy cửa . Trong phòng một luồng thở kiều diễm ập mặt, sàn nhà là những mảnh váy áo hỗn độn tả tơi, cả căn phòng lộn xộn.
Không cần đoán cũng xảy chuyện gì.
Lăng Kiêu bên mép giường, chỉ mặc trung y, khoác một chiếc áo ngoài, ánh mắt lạnh như băng.
Đại phu mạnh mẽ chạm tầm mắt , sợ hãi lập tức cúi đầu, cũng khom nhiều, hận thể móc mắt : “Hầu gia.”
“Xem cho nàng , nàng đột nhiên ngất .”
Lăng Kiêu hạ rèm giường xuống, bên trong lộ một đoạn cổ tay mảnh khảnh, đó một vòng vết tím bầm.
Mi tâm đại phu giật giật, cẩn thận lấy khăn đặt lên cổ tay đó, bắt mạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-161.html.]
“Nàng thế nào?” Lăng Kiêu mày nhíu chặt, đôi mắt luôn lạnh lẽo hiếm khi thêm vài phần nôn nóng.
Đại phu mồ hôi đầm đìa, lấy tay áo lau trán , suy nghĩ một lát, mới do dự mở miệng: “Vị , ờ, cô nương , thể chút yếu, mạch tượng phù phiếm, chắc là đầu… phòng sự, , nên quá mức thô bạo…”
Ánh mắt Lăng Kiêu cứng : “Cái gì?”
Hai chữ “ đầu phòng sự” nổ vang trong đầu , khiến hồi lâu hồn.
Đại phu ngượng ngùng : “Ta thấy nàng còn sốt, chắc là thể thật sự chịu nổi. Ta kê một thang t.h.u.ố.c hạ sốt, kê mấy thang t.h.u.ố.c bổ, để nàng tĩnh dưỡng thêm một chút. gần đây, nhất vẫn là nên phòng sự.”
Đại phu xong, từ hòm t.h.u.ố.c lấy một bình sứ: “Còn t.h.u.ố.c mỡ , dùng, dùng để bôi ngoài da…”
Lăng Kiêu chậm chạp mở miệng, giọng đại phu cũng ngày càng nhỏ , kinh hồn bạt vía ở đó, mồ hôi trán ngừng túa , lau cũng dám.
Lăng Kiêu cứng hồi lâu, mới rốt cuộc hồn, giọng cứng ngắc: “Được.”
Đại phu như đại xá, vội : “Vậy sắc t.h.u.ố.c .”
Sau đó xoay vội vàng lui ngoài, đóng cửa phòng , dám ngẩng đầu thêm một cái.
Lăng Kiêu vén rèm giường lên. Trên chiếc giường hỗn độn, phụ nữ trần trụi bọc trong chăn gấm ở bên trong, mái tóc đen dài xõa tung gối mềm. Nàng nhắm mắt , mặt vẫn còn sót vệt ửng hồng bất thường, hàng mi cong như cánh quạt buông xuống, che giấu cảm xúc.
Vừa đang dở, nàng bỗng nhiên ngất , dọa tim đập loạn xạ, còn tâm trí lo đến d.ụ.c vọng thỏa mãn sạch sẽ mà vội vàng gọi đại phu.
Đôi mắt sương mù m.ô.n.g lung , giờ phút nhắm chặt, che vẻ quyến rũ lúc hoan ái, cũng che sự căm hận khi nàng . Giờ phút nàng yên tĩnh trong chăn gấm, hiếm khi ngoan ngoãn, cũng còn tức giận.
Hắn động tác cứng đờ vén chăn gấm lên. Trên nàng mảnh vải che , làn da trắng ngần sớm trải rộng những dấu vết ái . Cổ họng trượt lên xuống, đôi mắt đen tối di chuyển xuống , bỗng nhiên thấy tấm chăn gấm nàng, mấy vệt m.á.u màu nâu hồng.
Vừa tức giận và d.ụ.c vọng cho mờ mắt, hung hăng nàng, chú ý tới đây là đầu tiên của nàng.
Hắn chằm chằm mấy vệt lạc hồng chói mắt , trong đầu “Keng” một tiếng ong ong vang lên.
Lăng Trần và nàng thành hôn hơn một năm, thế mà từng cùng phòng?
Hắn sững tại chỗ, cảm xúc hỗn loạn lan tràn trong lòng: kinh ngạc, vui mừng, hối hận, nhất thời khó mà phân biệt.
Sự trống rỗng thể lấp đầy khi dở dang , giờ phút nháy mắt tràn đầy.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, cẩn thận hôn lên trán nàng. Nàng là của , là của một .
“Người , chuẩn nước.”