Hắn dứt khoát gập cuốn sổ , trong lòng cuộn trào cảm xúc bực bội bất an, nghẹn ứ nơi lồng ngực, đè nén đến tột cùng.
Hắn hít sâu một , dậy, sải bước khỏi doanh trướng, về lều ngủ của .
Nàng ngủ say. Ánh nến trong lều tắt một nửa, khiến gian càng thêm mờ tối.
Thân hình nhỏ bé của nàng co rúc trong chăn, dường như thiếu cảm giác an . Gương mặt nhỏ trắng như sứ vùi nửa bên gối mềm, vài sợi tóc mai mềm mại dán má.
Hắn xuống mép giường, đưa tay, vén lọn tóc mai bên má nàng tai. Hàng mi dài như cánh quạt của nàng rũ xuống, trông ngoan ngoãn một cách hiếm thấy.
Hắn rũ mắt nàng, ánh mắt sâu thẳm.
Vậy còn nàng thì ?
Nàng xem Lăng Trần như cọng rơm cứu mạng, nàng ỷ , tin tưởng , coi là phu quân, thể ?
Nàng thậm chí khi bỏ trốn cũng chỉ mang theo ngân phiếu và cuốn sổ . Những thứ tặng, nàng mang theo một món nào. Nàng thậm chí còn để cho một lá thư ở Lăng gia.
Nàng quyết tuyệt như , hận thể lập tức phân rõ ranh giới với .
Nàng mắng đê tiện vô sỉ, Lăng Trần là bậc chân quân tử. Nàng thích Lăng Trần, thậm chí còn thích cả Mạc Tử Khiêm, nét tương đồng với Lăng Trần.
Hai hàng lông mày giật thình thịch, sắc mặt dần tối sầm, khối tức giận trong lòng càng dồn nén.
Mà thậm chí chẳng thể phản bác, bởi vì hiểu Lăng Trần, trưởng của , hơn bất kỳ ai. Hắn , đời ai lương thiện hơn .
Cơn bực bội vô cớ cuộn trào trong lồng ngực, lờ mờ hiểu đó là gì. Là ghen tuông.
Trời dần sáng, bên ngoài lều vọng đến tiếng kèn hiệu.
Nàng dường như đ.á.n.h thức, hàng mi run rẩy, giống một con thỏ nhỏ giật .
Hắn vỗ về, xoa xoa tóc nàng. Nàng mở mắt, đôi đồng tử còn ngái ngủ, ngập tràn hình bóng .
Hắn bỗng nhiên như trút gánh nặng. Lăng Trần đến , thì với nàng, cũng là quá khứ. Hiện tại và tương lai của nàng, đều sẽ chỉ thuộc về .
Giống như giờ khắc đây, trong mắt nàng, cũng chỉ thể thấy .
Nàng và Lăng Trần chỉ danh nghĩa phu thê, cái thật phu thê. Không lễ thành hôn, thì tính là phu thê thực sự.
Mà bọn họ còn cả một tương lai dài rộng, còn mấy mươi năm của phần đời còn . Bọn họ cái thật phu thê. Hắn hiểu rõ nàng hơn bất kỳ ai, nàng chính là của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-166.html.]
Hơi thở bực bội tắc nghẽn trong lồng n.g.ự.c suốt một đêm, cuối cùng cũng tiêu tán sạch sẽ.
Ánh nắng vàng óng xuyên qua khe hở chiếu , sáng bừng tấm màn. Hắn khẽ nhếch môi, trong mắt ánh lên vẻ trong trẻo, ôn hòa: “Tỉnh ?”
Nguyệt Dao thoạt đầu còn mơ màng mở mắt, đập mắt là gương mặt . Nàng nhíu mày, lập tức xoay , đưa lưng về phía .
Lăng Kiêu: “……”
Hắn đưa tay xoa tóc nàng: “Đã tỉnh thì gọi Xuân Nhi hầu nàng rửa mặt nhé? Nàng ăn gì ? Ta bảo nấu cho nàng bát chè hạt sen?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Ta ăn.” Giọng nàng lạnh nhạt.
Hắn nhíu mày: “A Dao, đừng hờn dỗi nữa.”
Nàng hung hăng c.ắ.n môi , sắc mặt khó coi tột độ. Hắn chuyện liêm sỉ như , mà vẫn còn mặt mũi nàng hờn dỗi ?
“Hôm qua là . nếu nàng ngoan ngoãn ở kinh thành, cũng đến mức gì nàng. Nàng nên đây khắc chế vì nàng đến mức nào.” Giọng trầm xuống.
Nàng lạnh: “Vậy đa tạ ngươi.”
Hắn nghẹn một , sắc mặt càng trầm thêm vài phần. Hít sâu một , cố nhẫn nại, với nàng: “Việc đến nước , chẳng lẽ nàng định cứ giằng co với mãi thế ? A Dao, chúng chuyện tử tế .”
Nàng chìm im lặng.
Thấy nàng vẻ thả lỏng, liền tiếp tục ôn tồn: “Là sai , bồi thường cho nàng. Nàng cái gì, cũng nên cho .”
Nàng im lặng hồi lâu, cuối cùng mới chống dậy, bình tĩnh : “Ta rời khỏi đây.”
Ánh mắt sững : “Đi ?”
“Ngươi đúng, việc đến nước , cũng chẳng còn gì để giằng co với ngươi. Chuyện so đo nữa. Ta rõ cho ngươi , rời xa ngươi một chút.” Nàng bình tĩnh , ánh mắt kiên định.
Đáy mắt nổi lên ý lạnh nhàn nhạt, lệ khí âm thầm cuộn trào.
Nàng chút sợ hãi. Đến nước , nàng còn gì để mất. Cho dù liều cái mạng , nàng cũng rời xa !
Hắn hận nàng lừa gạt, nhưng nàng hận từng bước ép sát, hận cường thủ hào đoạt!
Những ngày tháng như , nàng chịu đủ !