Chị Dâu Trưởng Hiền Thục Dịu Dàng, Khiến Vị Quân Hầu Lạnh Lùng Tàn Nhẫn Ngày Đêm Mơ Tưởng. - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-11-07 13:08:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lăng Kiêu đến mặt , dừng bước, lạnh lùng lệnh: “Canh chừng nàng cho kỹ, để nàng bước khỏi lều nửa bước!”

 

Sống lưng Kiếm Sương thoáng lạnh. Đây là trọng địa quân doanh, chẳng lẽ còn sợ chạy mất ? Cần gì canh phòng cẩn mật đến ?

 

dám nhiều lời, lập tức ôm quyền: “Vâng!”

 

Lăng Kiêu rảo bước nhanh. Xuân Nhi mang thức ăn đưa tới lên bàn tròn, cẩn thận lên tiếng: “Nương tử, ăn cơm ạ.”

 

Nguyệt Dao giường, sắc mặt khó coi đến tột độ.

 

Nàng sớm nên , những lời Lăng Kiêu lúc sáng rõ ràng là lừa gạt nàng. Hắn căn bản sợ nàng bỏ , vì nàng khả năng trốn thoát khỏi đây.

 

Móng tay bấm sâu da thịt, cơn đau ập đến, nàng mới cảm nhận vẫn còn sống.

 

Nàng rõ ràng đang sống, mà còn bằng c.h.ế.t.

 

Lăng Kiêu bước nhanh khỏi lều ngủ, ngang qua kho lương thảo, La Trung đang kiểm kê liền thấy, vội chạy đón: “Hầu gia!”

 

Hắn ha hả hỏi thăm: “Hầu gia về dùng bữa với Lâm nương tử ? Sao đây?”

 

Lăng Kiêu liếc gã bằng ánh mắt u ám, nụ của La Trung cứng đờ mặt.

 

Lăng Kiêu hít sâu một , giọng lạnh băng: “Trong kinh mật tin gửi đến, chính sự quan trọng.”

 

La Trung vội : “Thì . Hầu gia dù bận đến cũng nên giữ gìn sức khỏe ạ.”

 

Lăng Kiêu kiên nhẫn nhảm với gã nữa, sa sầm mặt mày, rảo bước nhanh.

 

La Trung gãi đầu, xa mới lẩm bẩm: “Hôm nay trong doanh từ kinh thành mang tin đến ?”

 

Sao nhỉ?

 

Lăng Kiêu lập tức trở về lều việc của . Trên án thư vẫn còn đó cuốn sổ tay, trông chói mắt vô cùng.

 

Chỉ một cuốn sổ tay, mà cũng đáng để nàng trở mặt với , lấy cả tính mạng để uy h.i.ế.p !

 

Đời ghét nhất là khác uy hiếp!

 

Hắn đanh mặt cất cuốn sổ ngăn kéo.

 

Giờ Mùi, Trịnh tri phủ đến cầu kiến. Việc quân nhiều và phức tạp, bận rộn suốt nửa ngày, mãi đến khi trời nhá nhem tối mới xong.

 

Có lẽ vì bận rộn cả buổi, cơn tức trong lòng cũng vơi quá nửa.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Hắn men theo bóng đêm về lều ngủ. Kiếm Sương và Xuân Nhi vẫn canh giữ bên ngoài.

 

“Hầu gia.”

 

“Nàng ngủ ?” Hắn hỏi.

 

Xuân Nhi ấp úng: “Chắc… chắc là ngủ ạ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-170.html.]

“Cái gì gọi là ‘chắc là’?” Hắn lạnh giọng quở.

 

Xuân Nhi vội : “Không, ngủ ạ.”

 

Nàng sợ hãi do dự một chút, mới dám mở miệng: “Nương tử từ trưa đến giờ ăn một miếng cơm, t.h.u.ố.c cũng uống ạ.”

 

Sắc mặt Lăng Kiêu biến đổi, vén rèm bước .

 

Thân hình nhỏ bé của nàng cuộn tròn trong chăn, co thành một đống, mắt nhắm nghiền.

 

Hắn nhịp thở của nàng. Nàng ngủ.

 

Hắn đến mép giường, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy nàng, phủ xuống một mảng tối tăm.

 

“Tại ăn cơm?”

 

Nàng vẫn nhắm mắt, thèm mở .

 

Hắn cúi xuống, bóp cằm nàng, cố nén giận, ghìm giọng: “Chúng chẳng ? Nàng dưỡng thể, hai tháng sẽ thả nàng . Nàng còn nữa ?”

 

Nàng cuối cùng cũng buộc mở mắt , ánh mắt lạnh như băng.

 

“Ngươi sẽ thả ?”

 

Ánh mắt lóe lên: “Ta lừa nàng bao giờ?”

 

Nàng lạnh: “Phải ? Vậy đám canh giữ bên ngoài là gì?”

 

Lều của nàng canh gác, thể . Nàng thậm chí ngay cả hành lý của cũng đòi !

 

“Đây là trọng địa quân doanh, huống hồ thể nàng khỏe, ngoài gì? Thấy buồn chán ? Vài ngày nữa, khi nàng khỏe hơn một chút, đưa nàng ngoài.”

 

Hắn xuống mép giường, gương mặt nhỏ tái nhợt của nàng, lòng mềm một chút, ôn tồn : “Không ăn cơm uống t.h.u.ố.c khỏe ? A Dao, đừng dỗi nữa.”

 

Nàng hất tay , mệt mỏi vùi nửa mặt gối mềm, rũ mắt xuống, bỗng cảm thấy chán ghét tột độ.

 

“A Dao? Ăn cơm , ?” Hắn dịu giọng dỗ dành.

 

Nàng mặt cảm xúc, cuộn tròn giường: “Không ăn.”

 

Sắc mặt nén giận của thoáng rạn nứt, ánh mắt cũng tối vài phần: “Để đút, nàng tự ăn?”

 

Nàng , ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi g.i.ế.c còn hơn.”

 

Ánh mắt sững , lệ khí quanh bùng nổ, gần như nghiến răng: “Nàng tưởng dám ?!”

 

“Vậy ngươi g.i.ế.c .” Nàng bật dậy, trong mắt còn chút sợ hãi.

 

Sắc mặt cứng đờ, bàn tay trong tay áo bỗng siết chặt.

 

Đôi mắt nàng dần đỏ hoe, ngập tràn căm hận: “Ngươi chặt đứt đường lui của . Giờ đây trong mắt ngươi, chẳng qua là một món đồ chơi, mặc cho ngươi vò nắn, mặc cho ngươi đoạt lấy! Sống những ngày như , thà c.h.ế.t còn hơn!”

 

 

Loading...