“Lâm nương tử.” Kiếm Sương thấy nàng , vội ôm quyền hành lễ.
“Ta ngoài dạo một chút.”
Kiếm Sương do dự. Tối qua Hầu gia nổi giận cho nàng cửa, nhưng xét cho cùng đó cũng chỉ là lời lúc tức giận. Huống hồ, cuối cùng Hầu gia cũng nhượng bộ nhiều như , khó khăn lắm mới “đình chiến”, lỡ như ngăn cản, khiến phu nhân vui thì ?
Kiếm Sương suy tính nhanh như chớp trong đầu, lập tức tránh đường: “Vâng.”
Nguyệt Dao bước , phóng tầm mắt , liền thấy vô lều trại san sát, gần như thấy điểm cuối, trải rộng từ vị trí của nàng.
Kiếm Sương : “Lâm nương tử nếu dạo, là hướng . Gần đó khe núi, cảnh sắc cũng tệ.”
Khe núi đó còn ở gần bãi tập, Hầu gia là thể thấy ngay.
Nguyệt Dao gật đầu: “Được.”
Nàng quả thực chút buồn bực. Kiếm Sương dẫn đường, nàng liền cùng Xuân Nhi về phía khe núi.
Việc phụ nữ xuất hiện trong quân doanh là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Binh lính tuần tra thoáng thấy đều kìm mà liếc vài cái. ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Kiếm Sương, họ liền sợ hãi, lập tức cúi đầu vờ như thấy.
Phụ nữ mà thể để Kiếm Sương tự theo hầu hạ, thì còn thể là phụ nữ của ai nữa? Dùng đầu ngón chân cũng đoán . Kẻ nào sống nữa mới dám thêm một cái?
Bọn họ nhanh khỏi doanh trại, đến bên dòng suối nhỏ gần khe núi. Bây giờ là tháng Chín, tiết trời ngược còn oi bức hơn cuối tháng Tám một chút. Ấy mà dòng suối gần khe núi mát lạnh, còn sảng khoái hơn cả việc dùng chậu đá để trong lều.
Xuân Nhi hưng phấn : “Nương tử, ở đây mát quá!”
Nguyệt Dao hít một thật sâu khí trong lành, cảm thấy cả khoan khoái. Tâm trạng u uất bấy lâu dường như cũng trở nên thoáng đãng, dễ chịu hơn nhiều.
“Bên còn cây táo kìa. Táo dại mọc trong núi nhất định ngon lắm!” Xuân Nhi .
Nguyệt Dao chớp mắt: “Đi xem thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-172.html.]
Lăng Kiêu từ bãi tập , bỗng thấy tiếng động khe khẽ từ phía khe núi. Kỷ luật trong quân nghiêm, cho phép binh lính tự ý đến gần khe núi để lười biếng, đặc biệt là khi vẫn còn trong giờ luyện tập buổi sáng.
Hắn đầu sang, xuyên qua vòm lá, liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nàng gốc cây táo, tay cầm một cành cây dài, khều khều cành lá.
Nàng ngẩng đầu, chiếc cổ thon thả kiêu hãnh như một con thiên nga trắng. Vết thương tối qua đóng vảy, để một vết sẹo nhỏ chói mắt, nhưng dường như nàng chẳng hề để tâm, chỉ chăm chú những quả táo cây bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Vài cú khều mạnh, mấy quả táo rơi xuống. Xuân Nhi hưng phấn xổm xuống nhặt: “Táo to thật, nhiều quá!”
Nàng cũng xuống nhặt một quả, lấy khăn tay lau sạch, đưa lên miệng c.ắ.n một miếng, đến cong cả mi mắt: “Ngọt quá.”
Xuân Nhi dùng khăn tay vốc một vốc táo lớn đưa tới: “Nương tử thích ăn thì chúng hái thêm một ít mang về ăn.”
Nàng nhận lấy vốc táo, bỗng tiếng bước chân từ phía vọng đến. Nàng đầu , ý trong mắt còn tan, rực rỡ tựa minh châu.
Cơn tức nghẹn trong lồng n.g.ự.c suốt một đêm, bỗng chốc, tan thành mây khói.
Mãi đến khi thấy Lăng Kiêu đến gần, nụ của nàng mới nhạt vài phần. Nàng , đến bên dòng suối xổm xuống rửa táo.
Kiếm Sương thấy Lăng Kiêu tới, vội ôm quyền hành lễ: “Hầu gia.”
Hắn sợ Lăng Kiêu trách phạt, vội thấp giọng giải thích: “Lâm nương tử ngoài dạo. Tiểu nhân thấy nương tử hiếm khi tâm trạng , cũng dám phản bác, nghĩ dạo gần đây chắc cũng ạ.”
Lăng Kiêu nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Tối qua nhốt nàng trong lều cho ngoài nửa bước cũng chỉ là lời lúc tức giận. Quân doanh an , nàng thể xuống giường một chút cũng cho sức khỏe.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hắn đến bên cạnh, thấy nàng xổm đất rửa từng quả táo, mày khẽ nhíu , liếc một cái lạnh lùng sang Xuân Nhi đang bên. Xuân Nhi hoảng sợ, vội vàng giành lấy táo trong tay Nguyệt Dao: “Để nô tỳ cho! Nương tử sức khỏe còn hẳn, đừng lụng vất vả, nghỉ một lát ạ.”
Nguyệt Dao đành dậy. Vừa đầu , thấy Lăng Kiêu sừng sững mặt.
Hắn liếc khí sắc của nàng, quả thực hồi phục hơn phân nửa. Hôm nay nàng cũng trang điểm, là do trời nóng vì lý do gì, mà gương mặt trắng nõn ửng lên chút sắc hồng.