“Tin gì?”
Triệu tướng quân ngập ngừng, vẻ mặt do dự: “Hắn chỉ là một tiểu tướng cấp , thực cũng tình báo gì quan trọng, chỉ là chút tin tức vỉa hè thôi ạ.”
Lăng Kiêu ngước mắt : “Mang đây xem.”
Triệu tướng quân đành trình bức tin lên. Lăng Kiêu mở xem lướt qua, mày nhướng lên.
“Lăng Hầu dạo gần đây mới một nữ nhân, vô cùng sủng ái, vì thế mà trễ nải quân cơ, án binh bất động.”
Triệu tướng quân toát mồ hôi lạnh, vội : “Tên tiểu tướng căn bản hiểu suy tính của Hầu gia, là năng bừa bãi! Hầu gia xin đừng tin!”
Lăng Kiêu nhếch môi, ném trả bức tin: “Ta tin quan trọng. Quan trọng là, Hoa Sen giáo tin .”
Ánh mắt Triệu tướng quân chợt lóe: “Ý của Hầu gia là?”
“Đã bắt tên gian tế đó ?”
“Vẫn ạ, đang chờ lệnh Hầu gia mới xử trí.”
“Cứ cho theo dõi , đừng bứt dây động rừng. Tin tức cứ để nó gửi .”
Lăng Kiêu ngả ghế, nhạt: “Cứ tiếp tục giằng co. Hoa Sen giáo bây giờ đang thăm dò đủ kiểu, đơn giản là vì trong lòng yên. Ta thật xem, bọn chúng thể cầm cự mấy ngày.”
“Vâng!”
Một tháng tiếp theo, khí trong quân ngày một căng thẳng, Lăng Kiêu cũng ngày càng bận rộn. mỗi ngày đều cố gắng bớt chút thời gian đến thăm nàng, hoặc là ăn cùng nàng bữa cơm, hoặc là chỉ với nàng một lát.
Hắn ép buộc nàng bất cứ chuyện gì nữa. Nàng chuyện với , cũng tức giận, tính tình lên nhiều.
Giữa bọn họ bỗng trở nên hài hòa một cách khó hiểu, cũng rõ là vì nguyên do gì.
Cuộc sống trôi qua ngày một định, sự cảnh giác trong lòng Nguyệt Dao cũng dần buông xuống. Nàng nghĩ, lẽ Lăng Kiêu thật sự lừa nàng.
Hôm nay, Lăng Kiêu như thường lệ đến thăm nàng.
Nguyệt Dao đang bóng cây, buồn chán lật xem một cuốn sách.
“Xem gì đó?”
Hắn đến mặt nàng. Nàng tiện tay gập sách : “Sách giải khuây thôi.”
kịp liếc thấy, nàng đang xem bản đồ Dương Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-174.html.]
Ánh mắt lạnh vài phần. Nàng hỏi : “Có việc gì ?”
Gần đây thái độ của nàng với luôn cứng nhắc như , gì cũng lọt tai. Thấy chuyện ở Định Châu sắp giải quyết xong, nàng một lòng chỉ mong ngóng rời .
Hắn cụp mắt, che ý lạnh trong đó, cất giọng hiền hòa: “Nàng luôn than buồn chán ? Ngày mai đưa nàng ngoài dạo chơi.”
Nàng nhíu mày: “Thôi . Ngươi bên ngoài nguy hiểm ? Hơn nữa ngươi cũng bận, cần bận tâm đến .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hắn vén áo bào, xuống bên cạnh nàng: “Không , cũng sắp lo xong việc . Ngày mai rảnh rỗi, vốn dĩ cũng định thành Định Châu xem xét dân tình một chút, tháng về kinh còn bẩm báo với Thánh Thượng.”
Hắn nàng: “Huống hồ, nàng ở mãi trong quân doanh cũng buồn. Thế giới bên ngoài còn nhiều điều mới lạ. Định Châu ở phương bắc, phong thổ cũng nét riêng, nàng xem một chút cũng .”
Nàng tập trung suy nghĩ, dường như cũng thấy lý. Đã ngàn dặm đường, tự nhiên cũng nên ngắm phong cảnh ven đường.
Quan trọng nhất là, còn thể tìm hiểu một chút về các tiệm hương ở Định Châu, những loại hương liệu mới lạ của địa phương thì .
Đôi mắt nàng sáng lên, gật đầu: “Được.”
Hắn khẽ nhếch môi: “Sáng sớm mai, đưa nàng .”
Sáng sớm hôm .
Lăng Kiêu dậy từ sớm, bãi tập chỉ huy thao luyện. Xong việc, liền về doanh trại, một bộ thường phục, dặn Kiếm Sương chuẩn xe.
“Chuẩn xe? Hầu gia xe ngựa ngoài ?” La Trung sững sờ.
Bọn họ là đám võ biền thô kệch, ai ngoài mà xe ngựa chứ?
Kiếm Sương chuẩn xong xe ngựa, sắp xếp một lượt: “Hôm nay Lâm nương tử cũng cùng.”
“Lâm nương tử?!” La Trung trợn to hai mắt, “Hôm nay Hầu gia ngoài là để dụ đám Hoa Sen giáo đến ám sát ? Chuyện nguy hiểm tính mạng như , mà nàng cũng ?!”
Kiếm Sương vội vã sắp xếp xe ngựa, đầu cũng ngẩng: “Có Hầu gia ở đây, sợ gì chứ.”
Lông mày La Trung nhíu tít . Thật là kỳ quái. Vị tiểu nương tử ở trong quân một tháng, Hầu gia lệnh ai đụng đến nàng, hai câu cũng thể cắt lưỡi, quý báu như báu vật .
Vậy mà đột nhiên, chuyện nguy hiểm đến tính mạng thế cũng mang nàng theo.
Chẳng lẽ là chán ?
Quả nhiên vẫn m.á.u lạnh vô tình như .
Lăng Kiêu từ trong lều , La Trung vội tươi đón: “Hầu gia.”