Lăng Kiêu gật đầu, về phía lều của Nguyệt Dao.
Nơi nàng ở thực chất chính là lều chính của Lăng Kiêu. từ khi nàng đến, Lăng Kiêu nhường cho nàng, còn thì ngủ ở lều việc.
Không bao lâu , Nguyệt Dao vén rèm lều bước . Nàng vẫn mặc một bộ váy áo màu sắc trang nhã, đội mũ rèm che, che kín mặt rõ, nhưng hình mảnh mai như liễu rủ, vòng eo thon gọn, chỉ cần một bóng lưng yểu điệu cũng đủ cho thấy đây là một mỹ nhân.
Nàng ngước mắt, thấy Lăng Kiêu bên xe ngựa chờ .
Lăng Kiêu hôm nay mặc một bộ trường bào màu xanh đen thêu hoa văn chìm, tay áo bó gọn, tóc búi bằng một chiếc trâm bạc. Hiếm khi thấy ăn mặc nhàn nhã như . Không do tâm trạng , mà khí thế quanh cũng hiền hòa nhiều. Nhìn từ xa, thoáng chốc thực sự vài phần dáng vẻ của một công tử nhà giàu nhàn tản.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
đến gần, luồng khí thế thể che giấu ập thẳng mặt. Vừa quả đúng chỉ là ảo giác.
“Lâm nương tử, mời lên xe.” Kiếm Sương đặt sẵn ghế đẩu nhỏ.
Nguyệt Dao gật đầu, xách váy, khom lên xe.
Kiếm Sương về phía Lăng Kiêu: “Vậy… tiểu nhân chuẩn ngựa cho Hầu gia…”
“Không cần.” Lăng Kiêu nhảy thẳng lên xe ngựa.
La tướng quân tặc lưỡi lắc đầu.
Kiếm Sương quen nên thấy lạ. Hắn lên càng xe, vung roi, thúc ngựa ngoài.
Nguyệt Dao thấy Lăng Kiêu cũng lên xe, nhíu mày: “Sao ngươi cũng xe?”
“Bên ngoài nắng.”
Hắn hết sức tự nhiên xuống đối diện nàng, cầm lấy ấm , thong thả rót : “Lại chẳng ai nhận , nàng sợ cái gì?”
Nguyệt Dao nghẹn lời. Bây giờ mà còn so đo mấy tiểu tiết thì đúng là chút màu. Bọn họ đều rõ, chuyện gì cũng cả .
Nhớ chuyện thuyền hôm đó, lòng nàng dâng lên phẫn uất. Nàng dời tầm mắt, thêm một cái nào nữa.
Không khí trong xe chìm im lặng.
Xe ngựa khỏi quân doanh, hướng nội thành, dọc con đường núi nửa canh giờ.
Nguyệt Dao chuyện. Ngạc nhiên là, Lăng Kiêu cũng cố tìm chuyện để . Hắn im lặng uống , ngưng thần lắng động tĩnh bên ngoài xe.
Đột nhiên, ngước mắt, vươn tay kéo giật Nguyệt Dao lòng, che chở cho nàng.
“Ngươi gì…”
Nàng còn dứt lời, mấy mũi tên xuyên thủng vách xe, cắm phập bên trong.
Nguyệt Dao trố mắt mấy mũi tên đột ngột bay tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-175.html.]
Hắn rút kiếm, vung một đường kiếm ngoài, ôm nàng nhảy vọt lên. Chiếc xe ngựa vỡ tan tành.
Bọn phản đảng đông nghịt vây kín con đường .
Vừa thấy Lăng Kiêu, chúng lập tức xông lên chút do dự.
Lăng Kiêu một tay che chở Nguyệt Dao, một tay cầm kiếm, c.h.é.m một nhát trúng ngay cổ họng tên phản đảng xông lên đầu tiên.
Sau đó, sự yểm trợ của Kiếm Sương, thuận thế di chuyển về phía vách đá.
mà, g.i.ế.c hết lớp lớp khác ùa tới, căn bản g.i.ế.c xuể.
Từng trận vó ngựa vang lên, cuối cùng, đại quân của phản đảng cũng kéo đến.
Tên thủ lĩnh phản đảng, Tào Nguyên, lạnh: “G.i.ế.c Lăng Hầu! Lấy thủ cấp của , thưởng vạn lạng vàng!”
Mặt Nguyệt Dao trắng bệch, nàng nắm chặt vạt áo Lăng Kiêu. Đám phản đảng ùa đến từ khắp nơi, ít cũng cả vạn !
Mà bọn họ chỉ ba .
Hôm nay, e là nàng c.h.ế.t ở đây ?!
Nàng hoảng sợ ngước mắt Lăng Kiêu. Thần sắc vẫn lạnh lùng, bất động như núi. Chỉ cánh tay vòng qua eo nàng là siết chặt , thấp giọng : “Đừng sợ.”
Nàng nắm chặt vạt áo , như thể đang níu lấy tia cảm giác an cuối cùng.
Bỗng nhiên, một đợt phản quân nữa ập đến. Lăng Kiêu đẩy Nguyệt Dao lưng, ép nàng dựa vách đá. Hắn cầm kiếm xoay , vung một đường kiếm, g.i.ế.c c.h.ế.t năm tên phản quân xông tới.
“Hầu gia!” Kiếm Sương bỗng hét lên.
Lăng Kiêu ngước mắt thấy bóng xuất hiện vách đá đối diện. Khi đầu , một tên phản quân khác nhân lúc để ý, xông đến ngay mắt.
Trong nháy mắt, giữ nguyên tay cầm kiếm, xoay ôm chặt Nguyệt Dao lòng.
Một kiếm đ.â.m bả vai trái của . Nguyệt Dao ở trong lòng , thấy mũi kiếm xuyên qua xương bả vai , sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch ngay tức khắc.
“Lăng Kiêu!”
Kiếm Sương lập tức xông lên, một kiếm kết liễu tên phản quân xông đến mặt.
“Hầu gia, ngài chứ?”
Thân hình Lăng Kiêu loạng choạng, ngã vai Nguyệt Dao. Nàng luống cuống ôm lấy : “Ngươi ?! Lăng Kiêu!”
Hắn ôm chặt nàng, cố gượng ngẩng đầu: “Đừng sợ, .”