Sau đó, ông vội vàng rời .
Kiếm Sương cũng theo: “Vậy phiền Lâm nương tử chăm sóc.”
Nguyệt Dao mấp máy môi, gì đó, nhưng nên lời. Lăng Kiêu là vì nàng mới thương thành thế , nàng thể bỏ mặc ?
Quân y và Kiếm Sương nối gót ngoài. Cuối cùng, vẫn chỉ còn một Nguyệt Dao ở trong lều.
Hắn vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng. Nàng mím môi, nhẹ nhàng giằng : “Uống thuốc.”
Hắn lúc mới buông tay. Nàng bưng chén t.h.u.ố.c tới, ý định tự đưa tay nhận.
Nàng múc một thìa thuốc, nhẹ nhàng thổi nguội, đưa đến bên môi .
Hắn hiếm khi ngoan ngoãn đến , hề kén cá chọn canh chê đắng chê nóng, cứ thế uống hết thìa đến thìa khác.
Trước sói c.ắ.n thương một chút ở cánh tay, nũng mất mấy ngày trời.
Không do mất m.á.u quá nhiều, sắc mặt tái nhợt hơn vài phần. Giờ phút , yếu ớt giường, khí thế quanh ôn hòa nhiều, ngược khiến chút đau lòng.
Nàng đút xong một chén thuốc, liền nhịn hỏi: “Có đắng ?”
Nàng nhớ là sợ đắng. Trước mỗi uống t.h.u.ố.c đều kêu đắng. Nàng cảm thấy lắm chuyện vẻ, nhưng rên một tiếng, nàng ngược thấy trong lòng hụt hẫng.
Hắn khẽ "ừ" một tiếng.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nàng nghĩ ngợi, dậy đến tủ lấy một cái hộp bát bảo, bên trong đựng đủ loại kẹo mứt. Nàng nhón lấy một viên kẹo đậu phộng, đưa đến bên môi : “Ăn kẹo sẽ đắng nữa.”
Mỗi khi nàng uống thuốc, nhất định ăn kẹo.
Hắn ngước mắt nàng, thấy đôi mắt nàng trong veo, hiếm khi chút phòng nào, ngược mang theo vài phần chân thành ngây thơ.
Hắn hé miệng, nàng đưa viên kẹo . Ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua môi của , mềm mại, lập tức rời .
Nàng thu tay : “Ngọt ?”
Hắn mím môi, nếm thử chút ấm còn vương đầu ngón tay nàng, ánh mắt tối : “Ngọt.”
Nàng tâm sự nặng nề, để ý đến sự đổi nhỏ trong mắt , đặt cái bát lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Nàng do dự một chút, mới mở miệng: “Hôm nay cảm ơn ngươi cứu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-178.html.]
Hắn nắm lấy tay nàng, cặp mắt đen láy tựa như xoáy nước sâu thấy đáy: “Vốn dĩ nợ nàng. Nhát kiếm , coi như trả cho nàng.”
Hắn nàng đau, vì nàng mà đỡ một kiếm, coi như huề . Sau , nàng thể oán hận nữa.
Không phá thì xây . Hắn thể để nàng vì chuyện đó mà hận cả đời.
Ngón tay nàng siết chặt. Sự căm hận đè nén trong lòng mấy ngày nay bỗng nhiên còn kiên định như . Nàng mím chặt môi, dời tầm mắt nơi khác, như là cam lòng, như là nỡ.
Hắn sự giằng xé của nàng, cũng ép nàng. Nàng nay luôn sĩ diện, nàng giằng xé như đủ để chứng tỏ d.a.o động.
Đáp án cần hỏi, thấy rõ ràng.
Trong lều rơi im lặng, nhưng sự im lặng hôm nay chút giằng co nào, ngược thêm vài phần bình yên ấm áp hiếm thấy.
Nguyệt Dao đó tự giằng xé hồi lâu, qua bao lâu, nàng đầu , thấy Lăng Kiêu nhắm mắt ngủ .
Nàng đột nhiên cảm thấy bực bội. Sao nàng ở đây giằng xé cả buổi, hóa căn bản để trong lòng!
Nàng vắt một chiếc khăn ướt khác, lau mặt cho , dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trán , nóng lên.
Nàng yên tâm, xem là vấn đề gì.
Đêm khuya, mí mắt nàng cũng nặng trĩu chịu nổi, cố gắng gượng một lát liền gục xuống mép giường .
Tiếng hít thở nhỏ mà đều đặn của nàng truyền đến, Lăng Kiêu bỗng mở bừng mắt, một đôi mắt trong veo gương mặt đang ngủ say của nàng.
Một bên má nàng gối lên cánh tay, thịt má đè đến xẹp xuống một mảng, nhưng nàng lẽ mệt rã rời, vẫn ngủ say sưa.
Hắn dậy xuống giường, bế nàng lên giường, kéo trong lòng .
Hắn lâu ôm nàng tử tế. Kể từ cưỡng bức nàng thuyền một tháng , nàng đối với cứ như con nhím xù lông, cách nào cũng thể sưởi ấm .
Hắn cố nén kiên nhẫn, mặc kệ nàng xa cách , cả ngày chỉ nàng lượn lờ mắt mà ngay cả ngón tay cũng dám chạm .
đến ban đêm vô cùng gian nan, còn khó chịu hơn cả lúc từng nếm qua tư vị của nàng. Hình ảnh thuyền ngày đó, lặp trong mơ bao nhiêu .
Cũng vô hối hận, lúc đó "ăn" cho no.