Chị Dâu Trưởng Hiền Thục Dịu Dàng, Khiến Vị Quân Hầu Lạnh Lùng Tàn Nhẫn Ngày Đêm Mơ Tưởng. - Chương 188

Cập nhật lúc: 2025-11-08 00:48:49
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nàng đột nhiên dậy xuống giường, giày cũng kịp xỏ, chạy thẳng đến bên cửa sổ, đẩy cửa . Bên ngoài là dòng sông mênh m.ô.n.g vô bờ, xa xa là núi non trùng điệp. Nàng bám chặt lấy cửa sổ, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

 

Hai tiểu nha vội vàng chạy tới ngăn nàng : “Phu nhân, phu nhân cẩn thận!”

 

Người canh giữ bên ngoài thấy động tĩnh, cũng vội bẩm báo với Lăng Kiêu.

 

“Xuân Nhi ?” Nàng dùng sức đẩy các cô .

 

Hai tiểu nha mờ mịt lắc đầu: “Nô tỳ Xuân Nhi là ai. Hầu gia dặn bọn nô tỳ phụng dưỡng phu nhân cho . Phu nhân đừng tức giận, coi chừng ảnh hưởng sức khỏe…”

 

Nàng tức hộc máu, bịt tai : “Ta phu nhân!”

 

“Lăng Kiêu ?! Ta gặp Lăng Kiêu!”

 

Cửa phòng bỗng nhiên đẩy , một bóng dáng cao lớn bước .

 

Lăng Kiêu thấy nàng chân trần mặt đất, mày nhíu , bước nhanh đến bên nàng: “Sao mang giày? Đã bắt đầu đông , sợ nhiễm lạnh ?”

 

Hắn liếc một cái sắc bén về phía hai nha vô dụng . Hai nha sợ hãi vội cúi đầu, nơm nớp lo sợ lui .

 

Nàng gắt gao trừng mắt : “Sao ở đây?”

 

Hắn thần sắc thản nhiên: “Hoa Sen giáo tiêu diệt, tự nhiên là về kinh.”

 

“Ta về kinh khi nào?! Ngươi rõ ràng hứa với …”

 

“Ta hứa với nàng, đợi khi Định Châu bình định, sẽ thả nàng rời khỏi Định Châu. Bây giờ... chúng đang đường rời khỏi Định Châu ?”

 

Nàng tức đến đỏ bừng cả mặt: “Ngươi lừa !”

 

Giọng vẫn ôn hòa: “Ta lừa nàng. Nàng thích Dương Châu, đợi thêm hai năm nữa triều cục định, sẽ đưa nàng đến Dương Châu ở một thời gian. Hiện tại trong kinh việc quan trọng, chúng về kinh .”

 

“Ai về kinh cùng ngươi?! Ngươi tự về một , về! Ngươi là đồ lừa đảo, đồ tiểu nhân, ngươi đê tiện vô sỉ!” Nàng tức hộc máu.

 

Ánh mắt lạnh vài phần: “Nàng hạ t.h.u.ố.c , thì là quang minh lạc ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-188.html.]

 

Sắc mặt nàng cứng đờ.

 

Hắn tiến lên một bước, vươn tay dắt lấy tay nàng: “Ta còn so đo với nàng , A Dao, đừng dỗi nữa.”

 

Nàng hất văng tay , lùi vài bước, bộ dạng thản nhiên như của mà cảm thấy phát lạnh: “Ngươi, ngươi đúng là đồ điên!”

 

Hắn nhoáng một cái đến mặt nàng, cho nàng cơ hội lùi , nắm lấy cổ tay nàng kéo giật lòng, bế ngang nàng lên.

 

Nàng liều mạng giãy giụa: “Ngươi buông , ngươi cái đồ khốn kiếp! Đồ buôn ! Ngươi dựa cái gì mà bắt cóc !”

 

Hắn ôm nàng xuống giường, một tay vòng lưng vặn tréo hai cổ tay nàng , giam cầm nàng trong lồng n.g.ự.c . Một tay của bắt lấy bàn chân trần lạnh ngắt của nàng.

 

Hắn nhíu mày, kéo chăn trùm kín chân cho nàng.

 

Hắn rũ mắt, đối diện với đôi đồng tử phẫn nộ của nàng, trầm giọng : “Nàng lừa nàng, nàng lừa ? Nàng ba ngày nữa mới , thẳng Dương Châu, kết quả đầu liền hạ t.h.u.ố.c , chạy nội thành Định Châu. Nàng nghĩ gì, trong lòng nàng tự rõ.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Sắc mặt nàng cứng đờ, tâm tư đều dễ dàng vạch trần. Nàng nhất thời nghẹn họng, cứng đờ hồi lâu mới trừng mắt : “Sao ngươi …”

 

“Chút t.h.u.ố.c đó của nàng mà đòi chuốc say ? Nàng nghĩ mấy năm nay lăn lộn vô ích ?”

 

Ngay từ ngụm đầu tiên, phát hiện chén t.h.u.ố.c vấn đề, liền đoán nàng gì. vẫn cam lòng, tận mắt xem thử nàng thật sự tàn nhẫn hạ quyết tâm rời .

 

Cho nên uống hết chén t.h.u.ố.c nàng đút, đó nhân lúc nàng xoay lấy kẹo, liền uống t.h.u.ố.c giải độc.

 

Loại mê d.ư.ợ.c tầm thường , một viên t.h.u.ố.c giải là dư sức.

 

Nàng thấy hôn mê, để thư liền chạy trốn. Hắn bèn lệnh cho âm thầm theo, xem rốt cuộc nàng tính toán gì, lừa dối bao nhiêu chuyện.

 

Nàng sắp xếp cũng thật chu , nhất cử nhất động đều hận thể lập tức vạch rõ ranh giới với , còn nửa phần liên quan.

 

Sắc mặt nàng trắng bệch. Nàng tính toán nhiều như , rơi mắt đáng một đồng. Nàng còn ngây thơ cho rằng thể rời , hóa cả hai đều là nàng mơ mộng hão huyền.

 

Thấy sắc mặt nàng dần tái nhợt, trong lòng cũng vài phần nỡ, bèn ôm nàng lòng, hạ giọng: “A Dao, nàng nhớ lão phu nhân ? Không nhớ Hoài Ninh? Không nhớ tam ? Nàng rời khỏi Lăng gia thì còn thể ? Trở kinh thành, sắp đến Tết , thể yên tâm để nàng một bơ vơ bên ngoài?”

 

 

Loading...