Tầm mắt bất giác nàng thu hút, công văn trong tay cũng tài nào xem tiếp . Ban đêm mơ, bỗng nhiên mơ thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng. Hắn giật tỉnh giấc, toát một mồ hôi lạnh, đó liền cố tình tránh né nàng, thậm chí nàng thêm một cái nào nữa.
Nàng dường như cảm nhận ánh mắt của , đầu thấy , mày liền nhíu , vội vàng xoay trở khoang thuyền.
Giống hệt như .
Chỉ điều, , sẽ bỏ qua nàng.
Thuyền lớn nhanh lắm, chậm rãi trở về kinh thành, mất chừng nửa tháng.
Nửa tháng nay, Nguyệt Dao gần như khỏi cửa. Nàng thỉnh thoảng khỏi phòng, Kiếm Sương và hai nha cũng lập tức theo, rời nửa bước.
Lăng Kiêu mỗi ngày đều sẽ đến thăm nàng. Nàng chuyện, cũng so đo, tính tình dường như lên nhiều.
Hai ở bên , phần nhiều là im lặng. Nguyệt Dao cảm thấy thật nặng nề, Lăng Kiêu dường như vô cùng đắc ý, chỉ cần nàng ở trong phạm vi tầm mắt của là .
Rốt cuộc, nửa tháng , thuyền lớn cập bến tàu ở ngoại ô kinh thành. Bọn họ đến Yến Kinh thành.
Hai tiểu nha hầu hạ Nguyệt Dao trang điểm xong, mở cửa phòng , Lăng Kiêu chờ ở bên ngoài.
Nàng mặc một chiếc áo bông nhỏ bằng gấm vân màu ngọc bích, phối cùng bộ váy áo, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông thỏ, tóc búi trễ, vẫn dùng trang sức bạc và trâm châu cài tóc như thường lệ.
Rõ ràng vẫn là kiểu trang điểm thanh nhã thuần khiết như ngày thường, nhưng vì đông, váy áo tránh khỏi chút viền lông xù, ngược càng nàng thêm vài phần linh động, đáng yêu.
Nàng ngước mắt thấy , liền lạnh mặt dời tầm mắt .
Hắn về phía nha lưng nàng: “Đổi một chiếc áo choàng lông chồn.”
Bây giờ... là tháng Chạp, Yến Kinh thành đang lúc rét đậm. Bên ngoài trời âm u, lất phất mưa bay, âm u lạnh lẽo.
“Vâng ạ.” Tiểu nha vội đáp một tiếng, xoay tủ quần áo lấy một chiếc áo choàng lông chồn trắng tinh.
Lăng Kiêu tiến lên một bước, vươn tay cởi chiếc áo choàng lông thỏ vai nàng. Nàng né tránh, nhưng nhanh hơn một bước, nắm lấy cánh tay kéo giật .
“Đừng dỗi nữa, bên ngoài lạnh lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-190.html.]
Hắn kéo dây thắt áo choàng của nàng, cởi nó xuống, nhận lấy chiếc áo choàng lông chồn từ tay nha , khoác lên cho nàng.
Hắn cúi đầu, ngón tay dài quấn lấy hai dải lụa, cẩn thận thắt dây áo choàng ngay cổ nàng.
Hắn quá gần, nàng chỉ cần ngước mắt là thể thấy sườn mặt cúi xuống của , một đôi tay thon dài với đốt ngón tay rõ ràng. Nàng từng thấy dùng đôi tay g.i.ế.c , từng thấy cầm bút phê duyệt công văn, cũng từng thấy những chuyện xa nàng.
Mà lúc , thuần thục quấn lấy hai dải lụa mềm mại, vẻ mặt nghiêm túc thắt cho nàng một cái nơ bướm xinh , còn tưởng đang món đồ thủ công tinh xảo nào đó.
“Xong .”
Hắn ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm ánh mắt nàng. Mắt nàng khẽ chớp, chút bực bội dời tầm mắt .
Chiếc áo choàng lông chồn từ da chồn trắng, trắng như tuyết, một chút tạp sắc. Giờ phút khoác lên nàng, nàng tựa như hòa trong tuyết.
Hắn đội mũ choàng lên cho nàng. Trên viền mũ cũng một vòng lông tơ trắng muốt, che khuất nửa khuôn mặt, giấu đôi đồng tử xa cách của nàng. Chỉ lộ nửa khuôn mặt , dạo da thịt hơn một chút, bớt vẻ mảnh mai, mà thêm vài phần đáng yêu trẻ con. Đôi môi đào son mà vẫn đỏ, càng nổi bật làn da trắng như sứ của nàng.
Hắn nhịn sờ sờ mặt nàng.
Rồi ngay khi nàng kịp đưa tay hất , rút tay về.
“Đi thôi, xuống thuyền.”
Hắn phản ứng nhanh hơn nàng nhiều. Nàng chiếm tiện nghi mà cũng gì, chỉ thể tự bực bội.
Hắn , nàng lặng lẽ theo .
Vừa khỏi khoang thuyền, một trận gió lạnh thốc tới, nàng rụt rụt cổ. Hắn chắn ngay hướng gió, bóng dáng cao lớn như một ngọn núi che phủ lấy nàng, thấp giọng hỏi: “Lạnh ?”
Nàng vẫn còn dỗi, để ý đến , nhưng mũi gió thổi đến ửng đỏ.
Hắn bung dù, che đỉnh đầu nàng, phân phó Kiếm Sương: “Cho đ.á.n.h xe ngựa đến sát bờ.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Vâng.” Kiếm Sương lập tức phi lao .
Lăng Kiêu cầm ô, đưa nàng xuống thuyền.
Đợi bọn họ từ thuyền lên bờ, xe ngựa chạy đến sát mép bến tàu. Phu xe đặt ghế đẩu xuống, Lăng Kiêu đưa tay định đỡ nàng lên xe.