Kiếm Sương phản ứng một chút, mới nhớ , hầu gia là đại phu nhân.
“Vâng.”
Lăng Kiêu thì trực tiếp xoay lên ngựa, phóng như gió cuốn.
Kiếm Sương thì thành thật ở , hộ tống đại phu nhân về phủ .
Nguyệt d.a.o vén rèm cửa sổ xe lên, thấy bóng dáng Lăng Kiêu thúc ngựa bay nhanh , cũng nghĩ nhiều, vốn dĩ cũng ít khi rảnh rỗi.
Đến nỗi bận cái gì, đương nhiên cũng chuyện nàng nên hỏi.
Nguyệt d.a.o khi về phủ, hiếm khi ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm , nàng quyết định phủ một chuyến, đến Ngưng Hương Các xem xét.
Bởi vì chuyện trong phủ, nàng khá nhiều ngày đến Ngưng Hương Các, tuy giao cho thanh hà xử lý, nhưng cũng thể yên tâm, rốt cuộc cũng là tâm huyết của nàng.
Nàng như thường lệ dùng chiếc xe ngựa nhỏ kín đáo của , liền phủ, đến Ngưng Hương Các.
“Phu nhân yên tâm, gần đây cửa hàng thứ đều , ăn cũng tệ, đặc biệt là loại lê hương , bán chạy nhất, cũng may phu nhân chuẩn , trữ nhiều hàng, bằng sợ là cung đủ cầu.”
Nguyệt d.a.o lật xem sổ sách, trong mắt cũng ánh lên nụ : “Vất vả cho ngươi , chuyện cửa hàng còn phiền lòng.”
“Phu nhân quá lời , phu nhân thể giao trọng trách cho nô tỳ, nô tỳ vui mừng còn kịp !”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Đang , thấy cửa tiệm đậu một chiếc xe ngựa quen thuộc.
Cửa xe mở , Mạc Tử Khiêm bước xuống.
“Mạc công tử?”
Mạc Tử Khiêm : “Khương phu nhân.”
“Mạc công tử chuyện gì quan trọng ?” Nguyệt d.a.o vội hỏi.
Mạc Tử Khiêm mím môi: “Cũng việc gì, chỉ là tình cờ ngang qua, lúc thấy xe ngựa của phu nhân ở đây, liền nghĩ đến hỏi thăm một tiếng, phu nhân về phủ xong…… vẫn chứ?”
Mạc Tử Khiêm hỏi dò chần chừ, trong mắt ẩn chứa vài phần tối nghĩa, khó nhận .
Nguyệt d.a.o hai ngày nay sống thoải mái, sớm quên mất chuyện phiền lòng mấy ngày , : “Vẫn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-78.html.]
Mạc Tử Khiêm thấy thần sắc nàng gì khác thường, trái tim treo lơ lửng thoáng thả lỏng vài phần, : “Ngày đó Lăng hầu sắc mặt lắm, còn lo lắng cho ngươi.”
Nguyệt d.a.o thầm nghĩ, sắc mặt khi nào qua chứ?
“ , bản thảo sách ngươi đưa cho đó đều xem qua, đích xác , cố ý mang thỉnh giáo Bạch Lộc thư viện, cũng đều văn chương của phu quân ngươi tinh diệu tuyệt luân, hồn nhiên thiên thành, đích xác đáng giá xuất bản thành sách lưu truyền.”
Nguyệt d.a.o đôi mắt bỗng chốc sáng lên: “Thật ?!”
“Ta giao cho hiệu sách, bảo khắc in, qua một thời gian nữa, liền chế thành sách bắt đầu bán ở hiệu sách.”
Nguyệt d.a.o vui mừng khôn xiết: “Đa tạ ngươi!”
Mạc Tử Khiêm : “Cái gì.”
Đang , bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng ngựa hí vang, nguyệt d.a.o đầu , liền thấy một con tuấn mã màu đen cao lớn giơ móng , dừng ở cửa tiệm, mà lưng ngựa một ảnh huyền sắc cao lớn, giờ phút ánh mắt sắc bén nàng.
Nguyệt d.a.o ngờ Lăng Kiêu sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây, sửng sốt hồi lâu: “Hầu gia.”
Hắn quét mắt Mạc Tử Khiêm.
Nguyệt d.a.o ý thức điều gì, vội giải thích: “Ta đến cửa hàng xem xét việc ăn, tình cờ gặp Mạc công tử……”
Mạc Tử Khiêm nụ mặt tiêu tan sạch sẽ, phía , chắp tay hành lễ: “Lăng hầu.”
Lăng Kiêu xuống ngựa, chỉ mắt lạnh xuống : “Ta , cách xa nàng một chút.”
Mạc Tử Khiêm mím môi, đón nhận tầm mắt âm lãnh của Lăng Kiêu: “Ta và Khương phu nhân chẳng qua là qua ăn bình thường, trong sạch tự tại lòng , ngược là hầu gia……”
Hắn đè thấp giọng, thanh âm nay ôn hòa nhiều thêm vài phần lạnh lẽo: “Lời cảnh cáo của ngươi đối với , thật sự là vì thanh danh của trưởng tẩu, là vì tư d.ụ.c của chính ?”
Lăng Kiêu con ngươi đen láy , thanh âm bình tĩnh: “Ngươi là cái thá gì, mà cũng dám quản chuyện của ?”
Không nửa điểm cảm xúc d.a.o động, cũng chút nào lay chuyển thanh âm, vô hình, sát khí phụt .
Mạc Tử Khiêm sắc mặt trắng bệch, hàn ý từ trong lòng lan tràn , tay trong tay áo siết chặt thành quyền, cố gắng trấn định, c.ắ.n răng: “Hầu gia quyền thế ngút trời, tất nhiên dám quản chuyện của hầu gia, nhưng Khương phu nhân……”
Lăng Kiêu lạnh giọng ngắt lời: “Nàng là của Lăng gia, càng đến lượt ngươi nhúng tay.”
Mạc Tử Khiêm cứng đờ tại chỗ, lời chặn ở cổ họng.