Cuối cùng cũng về đến nơi.
Kỳ Hạ dừng xe.
 loạng choạng bước xuống, tháo mũ bảo hiểm,  đờ đẫn  bậc thềm, mặt đầy vẻ “ c.h.ế.t cho xong”.
“Cô  ?”
 đầy bụng uất nghẹn, đành ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt  .
Lời chửi thề suýt bật  khỏi miệng, nhưng cuối cùng vẫn kịp nuốt .
Vịt Bay Lạc Bầy
Kỳ Hạ  tháo mũ, dùng tay vuốt tóc ngược  , lộ rõ gương mặt sắc bén và đầy tính công kích.
Anh  cúi đầu  , ánh mắt thoáng chút nghi hoặc.
“Không .”
Thôi,   thèm chấp.
Kỳ Hạ lấy đôi giày cao gót  nhét trong áo , giơ lên ướm thử,  đặt xuống cạnh chân .
“Cái  đau c.h.ế.t , mười phân cao đấy, cô đúng là chịu chơi.”
“Anh  gì chứ? Đây là chiều cao vàng đấy.”
 cúi đầu định mang giày, nhưng tay đầy mồ hôi, trượt mãi  xỏ .
Kỳ Hạ  xuống  mặt, nắm lấy mắt cá chân , vài động tác  giúp  mang giày xong.
“Được ,  dậy.”
Anh kéo  lên, “Về nhà thôi, trông như  cao thêm mấy phân.”
 cạn lời.
Ra đến cửa khu nhà,  vén tóc,  đầu    , khẽ mím môi:
“À mà ,    lên uống ngụm nước ?”
Kỳ Hạ  định cưỡi xe , tay ôm mũ bảo hiểm, ngoảnh   .
“Uống nước? Quyến rũ  ?”
Anh  lạnh lùng đội mũ lên, nheo mắt  :
“  uống nước của cô .”
Tiếng động cơ  vang lên,   lao  như gió.
  tại chỗ, ngáp một cái,    lên lầu.
 còn   gì,    như lâm trận thế  ?
Mở điện thoại,  là tin nhắn của Hứa Trì:
【Anh Hạ   xe!】
【Em định  với chị mà, Sầm Xuyên bịt miệng em!】
【Chị ơi, Sầm Xuyên    , em mới là  quan tâm chị nhất!】
【Chị thích   ở điểm nào cơ chứ?】
【Ngoài việc mặt dày.】
Khác hẳn với sự ầm ĩ của Hứa Trì, khung chat của Sầm Xuyên chỉ lặng lẽ  đó với một tin nhắn duy nhất:
【Kích thích ?】
 đặt đầu ngón tay lên màn hình, mãi vẫn  trả lời.
Anh  xe phân khối lớn ?
Như thể thần giao cách cảm, tin nhắn thứ hai liền hiện lên:
【  Kỳ Hạ , cô ôm chặt   .】
 tim đập thót lên,  định nhắn , thì…
Ảnh đại diện của Sầm Xuyên phóng to  màn hình —  gọi thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-day-khong-thieu-tien-chi-thieu-tro-vui/chuong-12.html.]
“Tới nhà  ?”
“Ừ, Kỳ Hạ về .”
“   hỏi  .”
“Vậy…   hỏi chính là   chứ gì.”
Bên đầu dây   tiếng điện nhiễu tạm ngừng,  vang lên giọng  mang ý  khe khẽ:
“Điều   hỏi là, tại   chọn  đưa cô về?”
 im lặng một lúc.
Vì   chọn   nhỉ?
Có lẽ vì với , Sầm Xuyên quá hợp. Giống như thể là sản phẩm  thiết kế riêng cho  .
  một cảm giác — nếu tiếp xúc quá nhiều với ,  sẽ sa chân  đó.
“Vì  sợ… thắng nhanh quá.”
Hy vọng      đang  dối.
Hình như  .
Giọng  trong trẻo, cố ý  chậm :
“Nói bậy,   nhanh như thế?”
 mỗi  mở miệng là… tăng tốc ba trăm cây /giờ.
 cong môi , siết chặt điện thoại,  ngửa  giường, chuẩn  tám chuyện xuyên đêm.
 lúc đó, đầu dây  vang lên tiếng ồn ào — chắc là Kỳ Hạ  về.
“ đưa cô  về , cô  còn mời  lên nhà! May mà là  đấy, chứ hai   thì lên lâu !”
Giọng Hứa Trì còn to hơn:
“Anh đừng   chị ! Chị   chuyện với  chỉ để thắng cược thôi!”
Kỳ Hạ đáp trả:
“Ồ,  chị   yêu đương với  chắc?”
“Anh…!”
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng “tút”.
Sầm Xuyên cúp máy .
 ngẩn ,  dậy, lướt điện thoại, cảm thấy chán quá nên rep  tin nhắn của Hứa Trì:
【Đừng    .】
Hứa Trì gửi một loạt dấu chấm lửng:
【……】
  cảm thấy Sầm Xuyên  gì , mà thật ,   thích kiểu con trai ngoài lạnh trong nóng như .
Lần đầu gặp Sầm Xuyên,  cứ tưởng   là kiểu ngoan ngoãn, nhạt nhẽo.
 khi  để lộ mặt khác,  thật sự cảm thấy tim  như  nổ tung.
Anh càng chủ động,  càng rung động.
Tối đó,   mơ thấy Sầm Xuyên.
Anh  bên cửa sổ tầng hai, chăm chú chơi đàn piano.
Những ngón tay dài thon nhảy múa  ngừng, đầu ngón tay lướt  những âm thanh  đẽ.
Không  qua bao lâu,  dừng , nghiêng đầu  , giọng  lạnh nhạt:
“Cùng  nhé?”
Trái tim  khẽ tê dại.